Lan man Cafe

Cafe đến với tôi trong ký ức thì lâu lắm rồi. Những tách Cafe đắng ngọt, hình như lần đầu dội vào vị giác tôi trong một chiều mùa đông, bên cạnh Ba, trong ngôi nhà xưa cũ. Ba bao giờ cũng thế, có thể không là người khơi một đam mê nào đó trong tôi, nhưng luôn là người mang tôi đến cánh cửa của một hành trình mới, những hành trình tôi sẽ say mê đi suốt cuộc đời này... Cafe từng là điều quen thuộc với gia đình tôi. Cậu ở Buôn-Mê, cũng có nhiều hecta Cafe, năm nào cậu cũng gửi ra cho Mẹ. Cafe của cậu là thứ Cafe kết tinh từ loại đất bazan tốt nhất Việt Nam này. Cafe của cậu gửi ra lại là loại nhà làm, vì thế luôn trọn vẹn vị Cafe. Tôi tập tành uống Cafe từ sớm, khi tự mua cho mình một cái fin cafe, trong một năm nào đó cấp 2. Ngày ấy, Cafe với tôi cũng chưa là một ấn tượng gì thân thiết. Chỉ là thứ nước sánh màu đen (đôi khi là màu nâu vì tôi chèn quá ít Cafe vào fin) thơm - nhưng đắng. Cafe theo tôi trong ký ức là mấy mùa thi ngày bé, khi tôi lăng xăng uống để thức đêm học bài. Có ...