Vậy là những mong manh cuối cùng níu giữ một khoảng thời gian của tuổi trẻ cũng đã đứt lìa ra khỏi vòng tay tôi. Quá khứ và những ngày tháng bên người trôi tuột về dĩ vãng. Không bao giờ, có lẽ không bao giờ nữa, ta lại ngồi bên nhau nhìn lá rơi bên đường Hoàng Diệu. Bây giờ đã là đầu tháng Ba. 6 giờ chiều tôi rời khỏi Labor và trời vẫn nắng. Hoàng hôn nhẹ nhàng quanh đây. Đêm rơi êm về miền vô định. Tôi tính làm mới lại mọi điều của cuộc sống quá đỗi ngổn ngang những âu lo vụn vặt. Lang thang nhà sách cuối buổi chiều, tôi kiếm được bản tiếng Đức của Rừng Nauy với giá 10€. Ở đó có cả bản Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót, nhưng tôi nghĩ vốn tiếng Đức của mình chưa đủ để cảm nhận nên đã cầm lên nhưng lại thôi. Đêm dịch chuyển dần. Thả bước dài trên con đường từ Kröpcke về Uni. Mọi thứ trôi đi như chưa là gì cả. Gió lùa mong manh qua vạt áo. Nỗi nhớ Người lặng lẽ đến đáng thương. Tôi không chắc đây là lần đầu tiên tôi để cuộc đời mình ...