Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2022

Buồn một chút rồi thôi

Tôi vẫn luôn tự hỏi lòng mình, rằng có bao giờ bản thân hối hận cho một điều gì đó đã qua trong quá khứ hay không. Nhưng bởi lẽ bản thân quá khắc bạc chăng, mà hình như chẳng bao giờ tôi hối hận điều gì, hoặc có thì cũng rất ít. Chúng ta ấy mà, vẫn luôn cần sống cho hiện tại và hướng về tương lai. Tôi vẫn luôn an tâm với những gì đã qua. Còn thì, ngày mai, ai mà biết được. Nhưng lúc nào cũng thế, đã hơn chục năm nay, những cuộc đối thoại với gia đình chưa bao giờ thôi là một vết thương nhức nhối. Nó có lẽ sẽ không bao giờ lành. Cứ sau một thời gian tôi tạm quên đi và tha thứ cho những điều phiền lòng vụn vặt, thì, những xung đột ngớ ngẩn lại trở lại, làm cho ta không bao giờ có thể yên tâm. Có lẽ không cần phải nhắc lại lần thứ 100000, rằng sau biết bao nhiêu sóng gió và thời gian, tôi không còn lưu luyến chút nào với những phiếm sự ở cố hương. Không mảy may một chấp niệm nào còn có thể lôi tôi trở lại với nơi đã từng quen thuộc ấy dù chỉ trong tâm tưởng, ngoại trừ sức khỏe củ...