Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2012

Chiến đấu vì một Điều gì.

Hình ảnh
Tôi, người rất trẻ, từ lâu lắm đã cảm thấy mọi điều đến khá là tự nhiên và bình thường, như là định mệnh hoặc là bắt buộc thế. Đã bốn năm trôi qua từ ngày Ba đi xa, để lại trong tôi những khoảng không vô hạn. Những ngày tháng ấy, tôi hiểu thế nào là tâm hồn khắc khoải còn linh hồn trôi về miền hoang vắng. Cũng đã mấy năm rồi.  Ba ngày trước, chán nản rời khỏi cổng Đại Sứ Quán sau khi không hỏi được kết quả, đi xem phim Người Nhện một mình. Lâu lắm tôi mới lại đi xem phim một mình. Thì còn biết làm gì hơn giữa mảnh đất Bảy triệu người vô định này ???  Bộ phim khá hay - tôi nghĩ là khá. Về cuối phim, đoạn Parker bị thương ở chân, đi tập tễnh và ngước nhìn những cần cẩu đang điều hướng về mình, tôi bỗng cảm thấy rùng mình. Người Mỹ làm phim rất tài tình. Trước cảnh ấy, ta thoáng thấy lá quốc kỳ Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Parker chiến đấu vì công lý, vì người dân và vì nước Mỹ. Giây phút ấy, tôi cảm thấy một cái gì đó vỡ ào ra trong tâm khảm.  Cuộc đời tôi có mấy làn cảm t...

Viết cho Em, ngày mưa nắng song đôi...

Hình ảnh
Con người luôn đặt cho mình những giới hạn để rồi vượt qua. Tôi từng có những giới hạn. Và tôi vượt qua. Có cái hay, có cái dở. Nhưng cũng chẳng đủ chín chắn để nhận xét về tất thảy.  Có những điều mà thâm tâm muốn nhưng rồi không làm được. Nên chăng đôi lần cũng cần đánh giá bản thân. Nhưng chắc là để một vài năm nữa. Cho chín chắn thêm ra... Trong ký ức của mình, tôi nhớ khung của sổ ngôi nhà cũ hướng về góc con phố nhỏ, nơi có ánh đèn đường le lói mỗi đêm đông. Thành phố nơi tôi lớn lên là thành phố tỉnh lẻ. Ngày bé - những năm cuối thế kỷ trước - đó là nơi thật buồn tẻ, loang lổ mới và cũ. Góc phố nơi khung cửa sổ nhìn ra cũng lại là như thế, buồn buồn nhưng bình yên.  Ngày bé, có những đêm thỉnh thoảng thức khuya, tôi lại nhìn ra góc phố từ khung cửa sổ. Ba hay đi công tác xa, về nhà vào giờ như thế. Ngóng khung của sổ chờ Ba. Tôi biết Mẹ cũng chưa ngủ. Nhưng chả bao giờ Mẹ ngồi cạnh tôi cùng chờ... Nhiều lần ngóng trông khung cửa sổ, có hôm tôi chờ được đến lú...