Hannover đêm mưa.
Có tiếng sấm chớp vang lên ngoài cửa sổ. Tôi lật đật kéo rèm cửa ra, nhìn màn đêm đen. Mưa đã rơi rồi. Mưa rơi rơi trên từng góc phố. Ánh đèn đường kia như một chênh chếch nỗi nhớ mà tôi đã từng thấy. Cơn mưa đêm đầu tiên ở xứ xa... Tôi kéo ghế lại sát khung cửa sổ. Phía tây thành phố. Từ cửa sổ phòng tôi, có thể ngắm mặt trời mỗi lúc hoàng hôn. Và đêm nay mưa đang rơi bên khung cửa của những điều mới mẻ. Tôi nhớ có một chuỗi ngày của vài năm trước, tôi trải qua một vài tuần ở Đà Lạt, cũng những ngày mưa thế này, để rồi thẩm thấu nỗi buồn miên man như bóng dáng ai đi qua một chiều trở gió. Tai sao tôi lại thích mưa, nhưng chỉ là ngắm mưa từ trên cao. Trên cao nhìn xuống. Nhìn ánh đèn đường. Chứ không phải ngước nhìn ánh đèn đường. Tôi không biết nữa... Những năm tháng xa xưa như trở về trong ký ức. Ai mang đi rồi thời xa vắng ấy ? Không, chẳng ai cả đâu. Chỉ là chính bản thân tôi để những hoài niệm ấy ở lại, vĩnh viễn ở lại trong một miền hoang vu tôi không muốn thừa nhận. Đêm...