Hannover đêm mưa.
Có tiếng sấm chớp vang lên ngoài cửa sổ. Tôi lật đật kéo rèm cửa ra, nhìn màn đêm đen. Mưa đã rơi rồi. Mưa rơi rơi trên từng góc phố. Ánh đèn đường kia như một chênh chếch nỗi nhớ mà tôi đã từng thấy. Cơn mưa đêm đầu tiên ở xứ xa...
Tôi kéo ghế lại sát khung cửa sổ. Phía tây thành phố. Từ cửa sổ phòng tôi, có thể ngắm mặt trời mỗi lúc hoàng hôn. Và đêm nay mưa đang rơi bên khung cửa của những điều mới mẻ.
Tôi nhớ có một chuỗi ngày của vài năm trước, tôi trải qua một vài tuần ở Đà Lạt, cũng những ngày mưa thế này, để rồi thẩm thấu nỗi buồn miên man như bóng dáng ai đi qua một chiều trở gió.
Tai sao tôi lại thích mưa, nhưng chỉ là ngắm mưa từ trên cao. Trên cao nhìn xuống. Nhìn ánh đèn đường. Chứ không phải ngước nhìn ánh đèn đường. Tôi không biết nữa...
Những năm tháng xa xưa như trở về trong ký ức. Ai mang đi rồi thời xa vắng ấy ? Không, chẳng ai cả đâu. Chỉ là chính bản thân tôi để những hoài niệm ấy ở lại, vĩnh viễn ở lại trong một miền hoang vu tôi không muốn thừa nhận.
Đêm nay, lại một đêm ở xứ xa này. Ngoài kia những gió mưa lạnh lẽo. Ngước nhìn bầu trời đêm. Có chiếc máy bay rẽ ngang màn mưa. Bay về miền xa xôi nào đấy. Nơi đấy có những điều chi ?
Ai vừa qua đã quá xa xôi, ai vừa đây đã quá thân quen. Ký ức đấy. Bài hát xưa đấy. Sao chẳng như hôm nao một giấc chiêm bao trong chiều mưa bão.
Rốt cuộc thì vì sao tất cả lại trở về, mỗi lúc cơn mưa tới. Ngoài kia có những gì để trái tim cứ đập những nhịp u trầm. Phải chăng tôi cứ mãi đi tìm những khói sương ảo ảnh, để những gì hữu hình rời xa. Tôi không muốn tự vấn nữa. Giống như tôi đau dạ dà nhưng rất ghét ai nói tôi đau dạ dày vì uống Cafe.
Em giờ này ra sao ? CÓ đã trở mình cho một ngày mới. Tôi tưởng tượng thấy Em lầm lũi đi về trên đoạn đường xa, trong một chiều mưa, trong dòng người tấp nập. Em có lạnh không ? Và có cô đơn không ?
Tôi có bao giờ là chút gì trong Em để Người đỡ cô đơn không ? Tôi đã làm được gì cho người mà để người phải chông chênh thế chứ...
Này hỡi những hư ảo của chiều mưa hôm nao, ai còn nhớ ai đã quên một thưở ngây thơ mà đẹp đẽ ? Ai còn nhớ ai đã quên những chiều gió bên nhau trên những nẻo đường về.
Và thành phố quê nhà, có chăng còn chỗ cho một đứa con xa...
Tách Cafe đã nguội từ lâu rồi đấy. Tôi lại thấy tiếc nuối về một thời đã qua, những chiều tháng Bảy âm lịch, nằm co ro trong chăn, bật quạt cho thêm lạnh, nhâm nhi tách cafe, đọc một quyển sách quen, và nằm nghe mưa rơi ngoài kia. Đó là những năm còn có Ba trong cuộc đời này. Có lẽ, những điều ấy, mãi mãi, không bao giờ trở lại. Và cũng không bao giờ bị lãng quên, trong bất cứ bến bờ nào tôi sẽ đến.
Một đêm đã rất khuya chốn đây. Một ngày mới sang đẹp đẽ ở chốn quê hương.
Bao nhiêu nỗi nhớ niềm thương trong tâm hồn này, khi màn mưa, một lần đầu tiên, rơi trong đêm vắng...
Nhận xét
Đăng nhận xét