Đã qua rồi.
Về Nắng, về Mưa, về những nỗi niềm chưa bao giờ Anh nói...
Ơi những yêu thương
Có qua đi hay không vẫn muôn đời là dấu hỏi
Dấu hỏi cho tình đầu, cho ngày sau
Rằng cần chăng một phép nhiệm màu
VÌ dẫu những ngón tay đan vào nhau
Khi ấm áp qua mau thì còn chăng ai nhớ
Để rồi
Đến môi hôn cũng bơ vơ
Nếu có đợi chờ
Ngày mà Hoàng Hôn chia đôi bầu trời tháng Tám
Anh đi qua vòm mây xám và niềm đau
Những mất mát trong nhau
Ai thấu
Như vết dấu
Hằn sâu
Trong tận đáy lòng
Có những khi đông về là gợi vị nhớ mong
Phố xưa ra sao, còn chốn đây không ai trông ngóng
Lạc lõng
Ơi Cô gái của ngày xưa, ngày sau, và hôm nay vẫn ngẩn ngơ mong chờ điều gì đó
Anh không biết rồi sẽ có trở về
Về góc phố hôm nao
Về trong bình minh
Về trong hoàng hôn
Về trong mùa đông mênh mông sương khói
Về trong hạ vàng xôn xao những ngày cuối học trò
Về khi tháng Tám mưa tuôn
Về với triền đê cũ và con đường hoang vu
Thở nhẹ thôi
Vì Anh biết đã qua rồi...
Nhận xét
Đăng nhận xét