Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 1, 2013

Nhà có hai Anh Em trai.

Nhà có hai Anh Em trai. Chắn chắn nhà đó Ba Mẹ sẽ luôn được khen là tốt phúc. Con trai mà. Lại cả hai đứa. Ở Vinh người ta vẫn "trọng nam khinh nữ" như thế. Nhà có hai Anh Em trai. Chắc chắn nhà đó ít khi không ồn ào. Con trai mà. Lại cả hai đứa. Phá nổ trời. ... Tôi lớn lên với phần lớn thời thơ ấu trong vòng tay nhà Nội. Bên Nội có tám gia đình thì đến sáu ở liền kề nhau, trong một con phố nhỏ, nên cực thân nhau. Các chú các bác các cô nhà tôi cũng lạ, nhà nào cũng hai anh em trai, hoặc bốn anh em trai. Tất nhiên nhà tôi cũng hai anh em trai: tôi và thằng em. Tôi có gần chục ông anh họ, phần đa là cuối 7x, đầu 8x. Ngày tôi còn đến lớp với đống que tính thì các anh đi đại học, ra Hà Nội. Ngày tôi sắp sửa vào cấp ba thì các anh đã thành đạt cả: người giám đốc, người luật sư- nhà báo, người giảng viên đại học. Lớn lên với những người anh họ xuất sắc, tôi luôn tự gánh lấy những áp lực cho mình: ít nhất cũng phải được như các anh. Ngày ấy VInh còn là thành phố tỉnh...

Bây giờ thì mưa đang rơi ngoài cửa sổ.

Hình ảnh
Ngày mới nhập học bên này, tôi được dẫn đi xem phim trong một cái rạp nhỏ, cũ kỹ, nằm trong một cái xó xỉnh khó kiếm của Hannover. Bộ phim hôm ấy cũng có phông nền ảm đạm, như chính nơi trình chiếu nó. Áy là bộ phim xa lạ về nghệ thuật, ít nhất với một thanh niên châu Á như tôi, bởi nó nói về hành trình của một người châu Âu đi sâu vào lòng Trung Á để rồi bị mê hoặc bởi nền văn minh của người Di-gan bản địa. Mọi thứ cứ thế, như thời gian, trôi tuột đi trong những mơ hồ tuổi trẻ. Bẵng đi một thời gian, đêm nay, trong cơn mưa biển Bắc, những thanh âm của bộ phim cũ, lại ngân lên, ám ảnh. Thực ra tôi thường bị ám ảnh bởi những gì quá màu sắc: quá sặc sỡ hoặc quá u ám. Rốt cuộc thì mọi thứ cũng trở lại như chính cảm giác của tôi một vài ngày trước. Tôi nhớ mùi khói thuốc Marlboro, mùi nước hoa rẻ tiền, mùi bụi bặm, mùi thời gian trong rạp phim và nhất là những câu hát Di-gan xa lạ. Có một người bạn của tôi, một cô gái, hình như mang trong mình những bước nhảy Di-gan, để rồi mãi mãi ...