Bây giờ thì mưa đang rơi ngoài cửa sổ.
Ngày mới nhập học bên này, tôi được dẫn đi xem phim trong một cái rạp nhỏ, cũ kỹ, nằm trong một cái xó xỉnh khó kiếm của Hannover. Bộ phim hôm ấy cũng có phông nền ảm đạm, như chính nơi trình chiếu nó. Áy là bộ phim xa lạ về nghệ thuật, ít nhất với một thanh niên châu Á như tôi, bởi nó nói về hành trình của một người châu Âu đi sâu vào lòng Trung Á để rồi bị mê hoặc bởi nền văn minh của người Di-gan bản địa.
Mọi thứ cứ thế, như thời gian, trôi tuột đi trong những mơ hồ tuổi trẻ. Bẵng đi một thời gian, đêm nay, trong cơn mưa biển Bắc, những thanh âm của bộ phim cũ, lại ngân lên, ám ảnh. Thực ra tôi thường bị ám ảnh bởi những gì quá màu sắc: quá sặc sỡ hoặc quá u ám. Rốt cuộc thì mọi thứ cũng trở lại như chính cảm giác của tôi một vài ngày trước. Tôi nhớ mùi khói thuốc Marlboro, mùi nước hoa rẻ tiền, mùi bụi bặm, mùi thời gian trong rạp phim và nhất là những câu hát Di-gan xa lạ. Có một người bạn của tôi, một cô gái, hình như mang trong mình những bước nhảy Di-gan, để rồi mãi mãi cứ xoay cùng định mệnh đâu đó, cùng với tôi, để mãi mãi không vượt qua nổi vòng tròn định mệnh ấy.
Bây giờ thì mưa đang rơi ngoài cửa sổ. Mưa châu Âu rất đáng ghét. Không giống mưa rào của mùa hè Việt Nam. Mưa châu Âu rả rích, rả rích, cào sâu vào những trống vắng vốn đã không thể lấp đầy. Tôi có nói với T. rằng cần phải đi xa để cô đơn, mới có thể bứt ra được cảm giác sợ cô đơn, nếu mày cần một sự thay đổi.
Chính tôi cũng đang phải vật lộn với thời gian, để quên đi những khoảng không xa lạ. Nếu như có một cái gì đó đáng sợ hơn cả cái chết, thì, với tôi, hiện tại, đó có thể là sự lãng quên. Bởi một khi không còn ai nhớ về sự tồn tại của ta, cũng như những gì ta đã để lại, bị thời gian phủ bụi mờ, thì thật thê thảm. Những gì ta đã mang đến cho cuộc sống, cống hiến cho cuộc sống, nếu như bị lãng quên...
Bây giờ thì mưa vẫn đang rơi ngoài cửa sổ. Mưa đêm. Vốn dĩ không dễ chịu. 2h sáng và tôi không thể làm gì ngoài ngồi nghe tiếng mưa rơi. Thì tôi còn làm gì được bây giờ? Nhận được một cái mail hôm qua, và rất khó khăn để trả lừoi nó. Một khi đã hiểu rằng những gì mình làm không chỉ bớt đi một niềm đau đớn kéo dài mà còn cho những điều sau này chiêm nghiệm lại mới thấu, thì tôi bất chấp tất cả, kể cả cảm giác hụt hẫng bản thân phải hứng chịu. Ngày sau, nếu còn thấy nhau...
Có những khi ngân nga một câu hát, và bật cười vì sự mơ hồ của nó. Đó là tôi của 20 năm đã qua. Tôi bây giờ, cảm nhận rõ, trong từng câu hát, có vị đắng chát và cả những niềm vui của người cầm bút. Đi 10.000 cây số, và cảm nhận thêm những chân trời mở rộng ra trước mắt.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy nhịp thở của mình gấp gáp như thế này.
Và bây giờ, mưa vẫn đang rơi ngoài cửa sổ.
Nhận xét
Đăng nhận xét