Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2013

31.10.13

Vậy là rốt cuộc, việc trưởng thành mang đến cho người ta một điều gì đó, thay đổi nhiều quy tắc của bản thân. Mà rốt cuộc bản thân cũng không cưỡng nổi cái lực đang lên ấy. Để rồi bị dịch chuyển rất nhiều. Đêm nay, chẳng biết là đêm thứ mấy, và sau này còn bao nhiêu đêm trong đời tôi ngồi trong căn phòng tối, nghe đi nghe lại "The Moon Represents My Heart" - tất nhiên là bản không lời của Kenny G. Tôi trước nay vẫn là người dễ bị ám ảnh bởi những thứ bản thân xem trọng. Hễ điều gì được lý trí bảo rằng nên, thì tôi nghĩ rất nhiều về nó. Đến độ thấy mọi thứ xung quanh quá đỗi mong manh . Để thành ám ảnh. Thực ra mà nói, tôi không rõ mình chờ đợi điều gì bây giờ. Mọi thứ đang khá mơ hồ. Hoặc quá rõ ràng theo như anh V. Hoặc quá mờ mịt và đến độ tối tăm vĩnh viễn, theo ý tôi. Chẳng lẽ tôi yếu đuối đến thế sao ? Không phải lần đầu, cũng đã tự nhủ với bản thân là sẽ cứng rắn. Thế mà rồi lại chẳng làm được. Rồi cũng lại vu vơ đến tận cùng. Nghĩ thì cũng nực cười. Nhưng...

Vụn vặt 5

Lâu lâu trong đời, người ta lại cảm thấy chu kì của mình rơi đến những nốt trầm nhất. Tháng 9 năm nay là một thời gian như thế với tôi. Học hành ở giai đoạn Demo, công việc giang dở, tình cảm rối mù, nhà cửa xác xở (vì bẩn), tiền thì cạn dần. Tự nhiên thấy chan chán, thấy một chút tối mù, một chút muốn buông lơi. Thế rồi tháng Mười sang. Khởi đầu tháng Mười là một chuyến đi, chả biết hữu duyên hay không. Ra về, lòng không khỏi bật lên những câu hỏi. Không khỏi suy tư. Vô tình hay hữu ý ? Rốt cuộc tôi chẳng mang gì về ngoài một cái nắp chai cũng như là để lòng nhẹ bẫng như không. Tháng Mười lại đưa đến những ngày âm u. Những chiều chăm chỉ đi ném Bewerbung cho các hàng quán, công ty ở Hannover này được trả công bằng những phong bì thư Absagen to đùng nằm trong thùng thư. Đó là một buổi chiều tối tăm. Tự nhiên thấy mọi thứ mong manh và hữu hạn đến chớp nhoáng. Tất nhiên buổi chiều ấy tôi vẫn xuống phố, đi vô định thế. Những từ chối đầu tiên ở mảnh đất này, thật tệ khi nhận ch...

Hứa

Hứa với Anh đi, là mình sẽ quên nhau Để ký ức phai màu cùng năm tháng Dấu nỗi nhớ khi mùa về bảng lảng Dấu nỗi buồn theo những chuyến đi rong Hứa với Anh đi, là sẽ chẳng hoài mong Mưa tháng Tám thôi quặn lòng hai đứa Gió tháng Mười vợi nỗi buồn một nửa Hoàng hôn giờ ai tựa cửa ngóng trông Hứa với Anh đi, là hờ hững với mùa đông Đừng xuống phố khi không ai bên cạnh Mang khăn ấm  ngày sang mùa trở lạnh Khi vắng Anh, đừng hát khúc tình ca Hứa với Anh đi, là MÃI MÃI chia xa Ngày Em đến phai nhoà thành sương gió Ngày Anh đi hoá tàn tro màu lửa Nụ hôn đầu say đắm hoá cơn mưa. 12.10.13

[Bóng Đá] Hồi ức 2010

Hình ảnh
Một bài báo cũ, từ nhiều năm rồi. Bài báo duy nhất tôi còn nhớ trong vô vàn những thứ được đăng trên mạng, về Man Utd. -------------------- MU: Trong Hơi Thở Cuối Dâng Trời Đất Từ The Light, Sir Alex giõng dạc khẳng định: “Tôi tự hào về đội bóng, về các chiến binh thực thụ ngày hôm nay”. Từ Manchester, Nani ra lời hiệu triệu: “Hãy chờ đấy, chúng tôi không bao giờ bỏ cuộc!”. Từ trái tim, Vandersar nói tiếng lòng mình: “Bây giờ, đội bóng cần phải trở lại tập luyện. Các CĐV sẽ lại đến Old Trafford, và cả đội muốn có một ngày Chủ Nhật tuyệt vời dành tặng họ”. Các cầu thủ biết rằng người United vẫn đến để nhìn ngắm những đứa con của họ. Vẫn vỗ tay. Vẫn hát. Để nói lời tạm biệt và cảm ơn khi đã cùng nhau đi hết một đoạn đường dài. Sẽ không quá lời nếu khẳng định rằng, Premiership 2009/2010 là mùa giải hấp dẫn bậc nhất trong lịch sử. Đó cũng là mùa bóng đầy biến động của M.U với hàng loạt trụ cột ra đi, đã bộc lộ vô số yếu điểm chết người, đã luôn làm tất cả sống trong bất an, hồi ...

Hà Nội - Hannover

Hình ảnh
Hà Nội tháng Mười chắc đã đón heo may Những đôi tình nhân lại tay trong tay xuống phố Anh - Hannover ra đường toàn gặp Thổ Hoặc xì xầm tiếng Nga ngố em ơi ... Hà Nội tháng Mười cúc vàng rực đôi nơi Những con phố đầy vơi hương hoa sữa Hannover tháng Mười buồn một nửa Sang kỳ rồi tiền học đóng chưa anh ? ... Hà Nội tháng Mười đón cái lạnh mong manh Mùi cốm mới vẫn ngọt lành như cũ Hannover tháng mười mây vần vũ Lá rụng vàng quét mỏi rũ cả tay ... Hà Nội tháng Mười tà áo trắng tung bay Những ngày vui cùng vòng tay bè bạn Hannover tháng Mười anh chán ngán Visa thì hết hạn, biết làm sao ? ... Em bây giờ tựa vầng sáng trên cao Anh vẫn biết chẳng thể nào với tới Những kỷ niệm hôm nao cũng vời vợi Thôi đành lòng quên lãng, Em ơi. Tôi chưa bao giờ yêu mùa thu Hà Nội cả, Hà Nội chắc cũng chưa bao giờ chịu yêu tôi. Nhưng lại ở Hannover nhớ về Hà Nội. Chỉ là vì đã yêu Em ở Hà Nội, thế thôi. Hannover 02.10.13 Kỉ niệm 365 ngày chia tay. ...

Chênh vênh

Hình ảnh
Gió lại về hoang vu trên mọi nẻo phố Anh qua. Như mùa Thu một năm về trước. Như mùa Thu của nhiều năm đã qua. Tháng 10, nước Đức đã vội mang áo khoác ra mặc mất rồi. Những bóng người xiêu đi vì gió. Lá cuốn theo mùa sang. Những vạt áo mỏng manh run lên trong cái lạnh đầu mùa. Dây đeo của chiếc cặp chéo rung lên trong gió.  Và Anh vẫn chênh vênh trong tất cả. Cái cảm giác chênh vênh thân quen khi mùa về như là một niềm yêu huyền hoặc. Chẳng bao giờ Anh muốn vứt bỏ nó. Để mỗi lúc mùa về, nỗi nhớ vẫn như ngày xưa, trở lại như chỉ vừa khoảng khắc trước. Mùa về, cũng là lúc những thói quen ngày xưa trở lại. Co ro mỗi sáng sớm trong tấm chăn mỏng. Nghe những bản tình ca. Dậy sớm hơn một chút để pha Cafe. Nghe gió xào xạc cuốn lá vàng trên những vòm cây.  Bao giờ cũng thế, Mùa Thu thì Anh lại nhớ Em nhiều. Thành phố quê nhà, thành phố nhỏ của chúng ta ấy, cũng như thế mỗi độ thu về. Hồi ấy, cái hồi mà còn được thấy Em trọn vẹn mỗi mùa, thì đã có lúc Anh tin rằng Em...