Chênh vênh
Gió lại về hoang vu trên mọi nẻo phố Anh qua. Như mùa Thu một năm về trước. Như mùa Thu của nhiều năm đã qua.
Tháng 10, nước Đức đã vội mang áo khoác ra mặc mất rồi. Những bóng người xiêu đi vì gió. Lá cuốn theo mùa sang. Những vạt áo mỏng manh run lên trong cái lạnh đầu mùa. Dây đeo của chiếc cặp chéo rung lên trong gió.
Và Anh vẫn chênh vênh trong tất cả.
Cái cảm giác chênh vênh thân quen khi mùa về như là một niềm yêu huyền hoặc. Chẳng bao giờ Anh muốn vứt bỏ nó. Để mỗi lúc mùa về, nỗi nhớ vẫn như ngày xưa, trở lại như chỉ vừa khoảng khắc trước.
Mùa về, cũng là lúc những thói quen ngày xưa trở lại. Co ro mỗi sáng sớm trong tấm chăn mỏng. Nghe những bản tình ca. Dậy sớm hơn một chút để pha Cafe. Nghe gió xào xạc cuốn lá vàng trên những vòm cây.
Bao giờ cũng thế, Mùa Thu thì Anh lại nhớ Em nhiều.
Thành phố quê nhà, thành phố nhỏ của chúng ta ấy, cũng như thế mỗi độ thu về.
Hồi ấy, cái hồi mà còn được thấy Em trọn vẹn mỗi mùa, thì đã có lúc Anh tin rằng Em là ánh sáng của đời Anh. Tất nhiên sau những biến thiên dữ dội, ta đi về hai phía không nhau, ánh sáng hôm nao từ Em có thể không rực rỡ như ngày xưa, nhưng vẫn là ngọn đèn soi lối Anh đi mỗi lúc tăm tối mệt nhoài.
Anh đã từng có một thời trọn vẹn, được thấy Em đạp xe về trên những con đường nồng hương hoa sữa. Thấy bóng Em thấp thoáng khoảng sân trường xa. Mọi thứ cứ ngỡ đã là một niềm thương xa xôi lắm rồi.
Nhiều năm rồi kể từ ngày ngây ngô nói lời yêu đầu.
Em thì ra sao ?
Anh vẫn thế thôi, vẫn kiếm tìm những điều mà trước nay chính bản thân Anh chưa bao giờ muốn thừa nhận. Những bâng khuâng dĩ vãng đôi lúc cũng như vết thương, chẳng bao giờ lành và lại nhói đau mỗi khi trời sang mùa. Nhưng Anh quen rồi, đủ để thấy mình rắn rỏi hơn một chút mỗi một năm trôi qua.
Anh bây giờ, nhiều năm sau khi chuyện với Em trôi về dĩ vãng, vẫn như hôm nao, tin rằng nếu yêu thương trọn vẹn, rồi người Anh yêu sẽ lại trở về với Anh.
Tháng 10, nước Đức đã vội mang áo khoác ra mặc mất rồi. Những bóng người xiêu đi vì gió. Lá cuốn theo mùa sang. Những vạt áo mỏng manh run lên trong cái lạnh đầu mùa. Dây đeo của chiếc cặp chéo rung lên trong gió.
Và Anh vẫn chênh vênh trong tất cả.
Cái cảm giác chênh vênh thân quen khi mùa về như là một niềm yêu huyền hoặc. Chẳng bao giờ Anh muốn vứt bỏ nó. Để mỗi lúc mùa về, nỗi nhớ vẫn như ngày xưa, trở lại như chỉ vừa khoảng khắc trước.
Mùa về, cũng là lúc những thói quen ngày xưa trở lại. Co ro mỗi sáng sớm trong tấm chăn mỏng. Nghe những bản tình ca. Dậy sớm hơn một chút để pha Cafe. Nghe gió xào xạc cuốn lá vàng trên những vòm cây.
Bao giờ cũng thế, Mùa Thu thì Anh lại nhớ Em nhiều.
Thành phố quê nhà, thành phố nhỏ của chúng ta ấy, cũng như thế mỗi độ thu về.
Hồi ấy, cái hồi mà còn được thấy Em trọn vẹn mỗi mùa, thì đã có lúc Anh tin rằng Em là ánh sáng của đời Anh. Tất nhiên sau những biến thiên dữ dội, ta đi về hai phía không nhau, ánh sáng hôm nao từ Em có thể không rực rỡ như ngày xưa, nhưng vẫn là ngọn đèn soi lối Anh đi mỗi lúc tăm tối mệt nhoài.
Anh đã từng có một thời trọn vẹn, được thấy Em đạp xe về trên những con đường nồng hương hoa sữa. Thấy bóng Em thấp thoáng khoảng sân trường xa. Mọi thứ cứ ngỡ đã là một niềm thương xa xôi lắm rồi.
Nhiều năm rồi kể từ ngày ngây ngô nói lời yêu đầu.
Em thì ra sao ?
Anh vẫn thế thôi, vẫn kiếm tìm những điều mà trước nay chính bản thân Anh chưa bao giờ muốn thừa nhận. Những bâng khuâng dĩ vãng đôi lúc cũng như vết thương, chẳng bao giờ lành và lại nhói đau mỗi khi trời sang mùa. Nhưng Anh quen rồi, đủ để thấy mình rắn rỏi hơn một chút mỗi một năm trôi qua.
Anh bây giờ, nhiều năm sau khi chuyện với Em trôi về dĩ vãng, vẫn như hôm nao, tin rằng nếu yêu thương trọn vẹn, rồi người Anh yêu sẽ lại trở về với Anh.
Yêu Em chưa bao giờ là lựa chọn dễ dàng.
Chỉ là nhẹ nhàng với trái tim Anh
Vì những ngày đã qua
Những mong manh vội vã
Những giấc ngủ vùi chiều hôm
Mát lành
lãng quên
Nhẹ nhàng
Ai nhớ ?
Tắt nắng
Ánh tà dương...
Tắt nắng
Ánh tà dương...
Xuống dòng
Buông nghiêng cảm xúc
Nỗi nhớ Về Em
Lấp mãi
Không đầy.
Nhận xét
Đăng nhận xét