Hôm nay đợi tàu bến cũ. Gió mùa thu. Chênh vênh. Chợt nghe một cuộc đối thoại của hai mẹ con bên kia đường ray. Con sẽ tự đi được. Nhưng Mẹ sợ con ngã. Cũng như tôi nói với Mẹ, khó khăn chút ít có là gì. Cũng như Mẹ nói với tôi, nhưng Mẹ thương con. Vâng, trong cuộc sống, có những điều bản thân trải qua, bản thân chịu đựng, có thể không là gì, chẳng là gì, nhưng với một thực thể khác, đó là điều quan trọng. Cũng như ngược lại... Tôi mang máng nhớ ra trong ký ức rằng, có một lần, bạn tôi bảo, "mày mặc kệ nó đi. Sau này nó sẽ biết ai mới là người quan tâm đến nó nhất. Đẹp trai có mài ra ăn được đâu". Lúc ấy tôi không nói gì. 2 năm sau, tôi nhận ra, quan trọng là, cô ấy yêu người ta. Thế nên tôi yêu cô ấy thứ mấy thế giới này thì cũng chỉ là điều vớ vẩn. Và 5 năm sau tôi nhận ra, tất cả chỉ còn là một giọt ký ức. Qua rồi. Đôi khi, trong những điều mình cảm nhận, một vài thứ được ta mặc định rằng có giá trị ghê gớm. Nhưng thực ra, chỉ là mớ tro tàn. Chàng trai tuổi 20, ng...
Nhận xét
Đăng nhận xét