Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2014

Chuyện Man Utd, chuyện bóng đá

Vài năm trở lại đây, việc thừa nhận là một Fan của Man Utd cũng như thừa nhận mình đồng tính vậy, buồn thấy bà nội: người cùng giới thì ca ngợi hít hà xoa nắn, giơ ngón tay cái ủng hộ, trong khi đó những người anti thì cho rằng thật đáng ghê tởm, đáng thương hại. Hồi xưa, tức là cái hồi tầm 2009 gì đấy trở về trước, nghĩa là trước trận thua ở Olympico cũng như là trước khi Facebook bùng nổ thì có vẻ vấn đề này chưa xuất hiện. Đùng một cái Facebook trở nên hot, hàng loạt fanpage bóng đá được đẻ ra, bên dưới những Status update tỉ số trận đấu bắt đầu là những "Mu vô đối", "tất cả đã nằm trong tính toán của Sir". Cái này cũng giống như kiểu người đồng tính đi đâu cũng hô to "đồng tính muôn năm", mặc kệ bàn dân thiên hạ. Bảo sao =..= Cơ mà như đã có lần ngồi trên tàu nói chuyện vu vơ với anh B., là đã trót yêu mất rồi, nên đi đâu người ta có xỉ vả là Fan của M.U thì cũng đành chịu thôi, kiểu "anh chỉ biết câm nín nghe tiếng em khóc". Cảm giác như...

02.10.14 - Một ngày buồn.

Lâu lắm rồi tôi mới rơi xuống một cái hố sâu thế này, sâu đến mức có thể xem như là một kỷ lục mới của cuộc đời. Trong đời luôn có những thời điểm mà người ta nhận ra dấu hiệu của một sự bất ổn, dấu hiệu cuối cùng sẽ dẫn đến điều gì đấy kinh khủng. Cũng không thể trách ai được, khi mà bản thân tôi đã nhìn thấy nó cả nửa năm nay, đi qua những tháng ngày chông chênh, thấy trước điều đã đến. Những phản ứng của tôi là không đủ để kéo mình ra khỏi sự lao dốc ấy. Cuối cùng, điều gì đến cũng phải đến. Tôi rơi. Rơi Rơi. Rơi xuống đáy sâu nhất bản thân từng rơi xuống. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bình thản như thế này, dẫu rơi thật đau. Cũng phải thôi, bởi những gì hôm nay gần như là hiển nhiên, như con tàu đi trật đường ray thì sẽ tai nạn, không sớm thì muộn. Tôi đành tự an ủi bản thân là cái gì qua rồi thì thôi vậy. Bây giờ chẳng còn cách nào ngoài tự đứng lên, đi qua sự thất vọng này để tiến về phía trước. Mọi thứ, sẽ cần được chấn chỉnh lại, ngay từ giây phút này !