11.12.14
Thời gian trôi đi làm nhòe mờ đi mọi thứ. Chỉ có những ký ức thì mãi ở lại để thỉnh thoảng được chạm tới. Có lẽ vậy.
Tôi nghĩ có lẽ mình đã sai rồi. Sai nhiều lắm. Trong hơn một năm qua. Tôi vẫn luôn tự huyễn hoặc chính mình, để rồi khi sự thật đến, vào một ngày tháng Mười u ám, thế giới của tôi vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, nát bấy dưới chân, dẫu Trái Đất vẫn quay.
Hơn 2 tháng từ ngày thảm họa ấy, mọi thứ hình như được khắc phục một chút hoặc chỉ là tôi tưởng thế. Mọi thứ được bóc tách ra đằng sau lớp vỏ đẹp đẽ của ngôn từ và ý thức, trở nên mong manh và yếu đuối lạ kỳ. Bản ngã của tôi đấy. Co ro trước ánh sáng của sự thật rọi soi vào, chaswy bùng lên rồi tan thành tro bụi.
Tôi còn điều gì để bám vào, để làm điểm tựa đây, nếu ngày mai lại là một hố sâu được đào sẵn. Tôi chỉ còn biết làm hết khả năng của mình, Trong 20 tiếng đồng hồ tới. Cái gì đến sẽ đến thôi.
À mà, có lẽ hết tuổi để hát tình cả rồi.
Tôi nghĩ có lẽ mình đã sai rồi. Sai nhiều lắm. Trong hơn một năm qua. Tôi vẫn luôn tự huyễn hoặc chính mình, để rồi khi sự thật đến, vào một ngày tháng Mười u ám, thế giới của tôi vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, nát bấy dưới chân, dẫu Trái Đất vẫn quay.
Hơn 2 tháng từ ngày thảm họa ấy, mọi thứ hình như được khắc phục một chút hoặc chỉ là tôi tưởng thế. Mọi thứ được bóc tách ra đằng sau lớp vỏ đẹp đẽ của ngôn từ và ý thức, trở nên mong manh và yếu đuối lạ kỳ. Bản ngã của tôi đấy. Co ro trước ánh sáng của sự thật rọi soi vào, chaswy bùng lên rồi tan thành tro bụi.
Tôi còn điều gì để bám vào, để làm điểm tựa đây, nếu ngày mai lại là một hố sâu được đào sẵn. Tôi chỉ còn biết làm hết khả năng của mình, Trong 20 tiếng đồng hồ tới. Cái gì đến sẽ đến thôi.
À mà, có lẽ hết tuổi để hát tình cả rồi.
Nhận xét
Đăng nhận xét