Kleine Zeile für Oktober

Những mùa mưa trôi hoang vắng trên miền đất này. Anh lại trở dậy cho một đêm dài. Pha cho mình một cốc trà, hít hà mùi thơm hương quả, chắc sẽ là cốc trà chua chua nhè nhẹ. Ừ, một hộp trà đủ các thể loại, mỗi loại một vị và chỉ có một túi duy nhất, được tặng từ hồi nào anh cungz chả nhớ, lâu rồi đến độ chỉ nhớ được người tặng mà thôi. Bạn Thuỵ Điển giờ không biết đang làm gì rồi với cái ước mơ cải cách nên kinh tế của một đất nước mở mắt ra là tuyết.
Bây giờ nắng không còn xuyên qua của sổ rất muộn nữa. Đã không còn nắng, dù mới giữa tháng 10. Sau bao năm, đây có lẽ lâu lắm rồi mới lại là tháng 10 bình thản nhất của anh, bình thản chờ đợi những gì sẽ đến. Ngày nào ngu ngơ đi đến mảnh đất này, đã vô cùng âu lo giữa những con sóng cứ tràn đến chân mình. Nhưng nước lên thì có đất chặn, binh đến thì có tướng ngăn. Cuộc sống dạy anh bớt cầu toàn và nên tin vào khả năng của bản thân dù điều gì đến đi nữa.
Nói một cách sáo mòn, thì anh vẫn luôn tin anh sẽ làm nên một điều gì đó, từ chuyện sự nghiệp đến yêu thương. Chỉ có làm người thì khó, vì dặn lòng mình vững tin vào tương lai, đó, chưa bao giờ là điều dễ dàng như suy nghĩ. Chỉ có tự bản thân mình trong những gió sương, nghe thấy tiếng gọi của chính bản ngã và trái tim mình mách bảo, thì mới đủ tỉnh táo và dũng khí đi đến tận cùng của hành trình. 
Anh sẽ luôn đam mê, luôn tỉnh táo, và đi đến tận cùng !!
............................................
Sẽ có lúc ta chẳng còn vừa lòng mãi với những lời yêu thương hò hẹn từ xa cách nghìn trùng. Và cũng thôi không còn mạnh mẽ để ngủ ngon trong đêm gió bão mà chẳng khao khát một cái ôm xua tan đi giá lạnh. Cũng không thể chẳng nghĩ suy gì khi về với căn nhà trống vắng im lìm không có mùi cơm gạo vừa chín tới, trong khoảnh khắc tàn ngày… Anh biết chứ, đâu có ai chỉ yêu nhau nhớ nhau được mãi trong tâm tưởng. 
Ta cũng là Em, Em cũng là ta, có ai mà chẳng khao khát một yêu thương hiện hữu gần kề. Mỗi ngày trôi đi, chất chứa thêm bao nhiêu nhịp thở là bấy nhiêu lần mong ngóng tin nhau, nên cứ mỗi một rạng động, mỗi một hoàng hôn là thêm vô vàn nhung nhớ nhưng cũng vô vàn chênh vênh…
Sẽ có một ngày Người trách ta sao không đúng lúc. Ta sẽ lặng im, thêm một lần ích kỷ, giữ nhau đến lúc có thể về gần.
Đêm qua mơ thấy Em trong cơn mộng giữa chăn ấm nệm êm thơm mùi giặt giũ. Tỉnh dậy chợt lòng hoang mang trống vắng. Nếu được gần nhau, có nhau suốt đời và vẫn luôn vui tươi như bây giờ, thì nguyện xin giảm thọ một kỷ.!/
.......................................................
Anh không thích làm con nít. Đó là một câu chuyện dài. Nhưng không quan trọng, dài hay ngắn thì anh vẫn không thích làm con nít. Nhiều năm nay anh cũng không thích con nít, phần vì thế. Đã bế mấy đứa cháu nhưng chưa bao giờ nựng chúng nó, hay cố làm chúng vui và cười.
Thằng cu không phải là đứa con nít 2 tuổi đáng yêu nhất anh từng gặp. Cũng không phải là đứa yên ắng biết điều như N.M- cháu gái đầu tiên của anh. Nhưng càng lớn nó càng đáng yêu. Cái vẻ tinh nghịch pha lẫn trong sự bụ bẫm. Anh không miêu tả được nhưng nó quả là đáng yêu. Anh chưa gặp nó bao giờ nhưng không biết đã bao lần vào fb chỉ để xem ảnh nó. Cảm giác bất lực trước những khuôn hình đáng yêu ấy, dù biết ngoài đời nó chả dễ bảo tí nào.
Anh nghĩ về ngày thơ bé. Những câu chuyện xưa, Ba nghiêm khắc, những món đồ chơi, thời gian, sự dạy dỗ của Mẹ. Anh không và sẽ chẳng bao giờ hiểu được hết những gì vĩ đại mà Ba Mẹ đã hy sinh vì anh. Thằng bé, với đấng sinh thành của nó về sau, rồi chắc cũng thế. Cuộc đời cứ là những vòng quay.
Anh ngẫm về đời này.
Thời gian của đời trôi qua như những hạt cát tuột khỏi kẽ tay bay trong gió.
Anh tự hỏi còn nơi đâu cho bản ngã ta an trú. Suốt đời ?
Anh buồn. Một nỗi buồn rất đỗi nhân sinh.
Nhưng cũng là rất đỗi không tên.
......................................................
Đã tám năm rồi mới lại thấy yêu tháng Mười.
Tháng Mười ơi, gió lùa đôi tay lạnh, con phố hôm nao có còn nhớ bước chân ai về. Anh vẫn thế, giữ cho mình những lãng đãng mênh mông sau những cuộc tình đến rồi đi, gửi trọn nơi Em vẹn nguyên khát khao và khờ dại. Anh vẫn thế, mong một nụ hôn nồng nàn bỏng cháy, một niềm tin rằng phần còn lại đời này sẽ mãi thuộc về nhau.
Bản ngã của ai mà chẳng là âu yếm những ước mong về bình yên và ấm áp. Đâu ai yêu màn đêm, yêu giá lạnh từ trong thăm thẳm trái tim mình. Chỉ là đi qua bao nhiêu âm u và buốt giá, tự thấy những chông chênh ở đời cũng quen thuộc tựa hơi sương lạnh mà thôi.
Tháng Mười xưa cũ, anh ngồi đung đưa trên lan can ngược gió, giơ đôi bàn tay nắm lấy một ánh sao đêm mà mãi chẳng giữ được nơi mình. Tháng Mười của hoài mong, anh đạp xe một mình băng qua những con phố đượm hương hoa sữa, hát vu vơ những khúc ca một thời đã mãi thành tàn tro. 
Anh có yêu tháng Mười không ? Tháng Mười của những điều chẳng bao giờ thành hình, dẫu đã phôi thai từ ngàn năm xưa cũ. Tháng Mười của những điều văn không ra văn, thơ không ra thơ như những dòng ngắn ngủi vội vã này. Cũng là tháng Mười của những hoàng hôn vội vàng đi xa khuất, của cái lạnh còn ngập ngừng ngoài khung cửa nhìn ra hướng xa mờ. Sương giăng trắng trời. Ta đi tìm nhau. Tìm nhau hết một thời tuổi trẻ. Qua hai ngọn núi, bốn dòng sông. Nhìn nhau và khóc rồi cười.
Nếu có thể xin được mãi Mùa Thu
Lá vàng rơi sau cơn mưa chợt tạnh
Cơn gió về mang chút gì lành lạnh
Hương hoa về ngây ngất trái tim thơ…
Tháng Mười, nhớ Em, từ nghìn trùng xa cách.
Một vạn dặm.
Rồi một vạn dặm nữa.
Viết cho hết mấy số Mười ?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Thịnh tình khó khước.

6 Năm. Về chúng ta.

đầu năm nói chuyện nhân sinh (st)