Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2016

...

Ở đây không có sóng, không có gió, cũng chẳng có cánh buồm. Rồi Em đã hiểu lời Anh nói ? Rằng chỉ cần thương nhau thôi. Thương như biển, yêu như sóng. Mà sóng thì chóng tan. Anh có lẽ ít khi là vịnh biển bao la, nhẹ nhàng ôm mọi con sóng vào bờ. Anh chỉ như con sóng. Xô mãi, xô mãi, chỉ để gần cánh buồm.

Yup

1. Bản thân con người, ai cũng luôn hoài niệm về những dư âm xưa cũ, giữ lại những niềm vui và bỏ hết đi mọi sai lầm cùng thất bại. Và sống cùng nó những năm thzansg tiếp theo của cuộc đời. Âu cũng là một cách tự thương lấy mình giữa vụ trụ mông lung bao la này. Đôi khi cũng không biết rằng, nếu thiếu những ký ức đấy, ta hôm nay còn lại mấy phần. Luôn có một điều mâu thuẫn trong tôi. Những ký ức thời gian trở đi trở lại trong mỗi giấc mơ, như là một mộng ảo về năm tháng vàng son không bao giờ quay lại. Cũng chính bởi vậy, tôi sợ sống cùng những kỷ niệm cứ mãi ám ảnh tâm thức. Vì dọc dài những năm tháng về sau của tuổi mười lăm, không còn ai hay điều gì làm tôi thực sự hào hứng. Hay là cũng có một người, và một vài điều. Nhưng những ngày lặng im còn lại ? Tôi sợ rồi lại có một đôi ngày mệt mỏi, chùn chân trên dốc núi, và cứ thế ngủ vùi. Thực ra con người rất buồn cười. Có người phải đi hết một vòng rộng lớn rồi mới biết mình là ai và cần gì. Có đôi người thì cho rằng mọi thứ thực...

25.07.17

Thương và Yêu Em. Nhiều như hơi thở.

17.07.16

Lại là một ngày chủ nhật. Sau khi bị bong gân sau một pha tranh bóng, tôi bỏ đi tắm và về nhà lúc 5 giờ chiều. Nắng vẫn còn gay gắt. Ăn uống qua loa rồi lại ngồi vào bàn, học nốt một môn để thứ 6 thi - Một môn, mà nếu tôi không trật, thì vài tháng nữa tôi sẽ hoàn thành nốt cái Labor cuối cùng của Bachelor để học kỳ sau sẽ lên Master. Master Chemiker. Thạc sĩ Hóa Học. Có phải không ta ơi ? Không biết liệu mọi thứ có như Plan hay không, hay rồi lại loằng ngoằng như AC1 năm ngoái, mất thời gian và hao tốn một cơ số công sức của tôi. Sắp đến sinh nhật Em. Đó sẽ là thứ Hai. Thứ Hai sau nữa. Tôi nghĩ hôm đó tôi sẽ đi làm. Cố gắng không nghĩ nhiều về những điều khác. Cũng như ngày 02.06 vừa qua. Thực ra con người tôi thay đổi nhiều trong một năm gần đây. Nhiều thứ tôi nghĩ rằng không đến nỗi thế, nhưng hóa ra chúng không còn như ngày xưa tôi nghĩ.  Càng lớn thì độ bền và sự kiên nhẫn, đó là hai thứ bắt buộc phải cải thiện. Có lẽ tôi cần thêm một thời gian nữa để vượt qua nh...

07.16

Tháng của Em. Anh đi làm về. Nghe những bài tình ca. Mưa xiên ngang ô cửa kính đoàn tàu Phải ra đi, trải qua những chiều mưa xứ lạ, rồi mới cảm thấy được những yêu dấu nhỏ bé ta có trong đời, nơi phố cũ, chúng đẹp đẽ làm sao. Anh thương và rất nhớ Em.