1. Bản thân con người, ai cũng luôn hoài niệm về những dư âm xưa cũ, giữ lại những niềm vui và bỏ hết đi mọi sai lầm cùng thất bại. Và sống cùng nó những năm thzansg tiếp theo của cuộc đời. Âu cũng là một cách tự thương lấy mình giữa vụ trụ mông lung bao la này. Đôi khi cũng không biết rằng, nếu thiếu những ký ức đấy, ta hôm nay còn lại mấy phần. Luôn có một điều mâu thuẫn trong tôi. Những ký ức thời gian trở đi trở lại trong mỗi giấc mơ, như là một mộng ảo về năm tháng vàng son không bao giờ quay lại. Cũng chính bởi vậy, tôi sợ sống cùng những kỷ niệm cứ mãi ám ảnh tâm thức. Vì dọc dài những năm tháng về sau của tuổi mười lăm, không còn ai hay điều gì làm tôi thực sự hào hứng. Hay là cũng có một người, và một vài điều. Nhưng những ngày lặng im còn lại ? Tôi sợ rồi lại có một đôi ngày mệt mỏi, chùn chân trên dốc núi, và cứ thế ngủ vùi. Thực ra con người rất buồn cười. Có người phải đi hết một vòng rộng lớn rồi mới biết mình là ai và cần gì. Có đôi người thì cho rằng mọi thứ thực...