Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 6, 2017

Cafe 17

Bằng một cách nhàm chán nào đấy, những câu chuyện về Cafe cứ trở lại trên những trang blog của tôi. Như những gì mênh mông của cuộc đời, cảm khái về Cafe là một điều "thường xuyên" trong từng ngày trôi qua mà bản thân tôi cũng không hình dung hết được về độ gắn kết của chúng với đời mình. Thực ra mà nói, với tôi Cafe không phải là một thức uống, không thuộc về ẩm thực hay gì đấy đại loại thế. Nó là một thứ dường như hữu hình hơn, cũng vô hình hơn. Chập chờn trong mọi ngõ ngách cuộc đời.  Mấy năm làm Barista ở Marche đã thay đổi thế giới quan về Cafe của tôi đến từng chi tiết. Trước mùa hè 2014 tôi có lẽ chỉ đơn giản là một "con nghiện Cafe" không hơn không kém dù cứ tự nhận là một tín đồ của nó. Mấy năm sau đó và đến bây giờ, Cafe với tôi mà nói, đã không còn là một tôn giáo, vì nó trở nên gần hơn với cuộc đời, chân thực hơn, vì thế cũng gần gũi hơn, như một thói quen. Hồi xưa đi làm bồi hay đi bán bánh mỳ ở Le Crobag thì cũng có có cả bán Cafe. Nhưng vào làm ...

15.06.17

GIANG HỒ Tàu đi qua phố tàu qua phố Phố lạ mà quen ta giang hồ Chẳng lẽ suốt ngày bên bếp vợ Chẻ củi trèo thang với giặt đồ Giang hồ đâu bận lo tiền túi Ngày đi ta chỉ có tay không  Vợ con chẳng kịp chào xin lỗi Mây trắng trời xa trắng cả lòng Giang hồ ta ghé nhờ cơm bạn  Đũa lệch mâm suông cũng gọi tình  Gối trang sách cũ nằm nghĩ bụng  Cười xưa Dương Lễ với Lưu Bình Giang hồ có buổi ta ngồi quán Quán vắng mà ta chửa chịu về Cô chủ giả đò nghiêng góc ghế Đếm thấy thừa ra một góc si Giang hồ mấy bận say như chết  Rượu sáng chưa lưa đã rượu chiều  Chí cốt cầm ra chai rượu cốt  Ừ thôi trời đất cứ liêu xiêu Giang hồ ta chẳng hay áo rách Sá gì chải lược với soi gương  Sáng nay mới hiểu mình tóc bạc  Chợt tiếng trẻ thưa ở bên đường Giang hồ ba bữa buồn một bữa Thấy núi thành sông biển hóa rừng  Chân sẵn dép giầy trời sẵn gió Ngựa về ta đứng bụi mù tung Giang hồ tay nải cầm chưa chắc  Hình như ta mới khóc hôm qua  G...

06.17

Dạo này bận bịu theo một kiểu không tự nguyện, mà bản thân hình như chưa bao giờ trải qua kiểu thế này trong suốt mấy năm từ ngày sang đây. Cũng bởi vậy nên phần nào đó cảm thấy mệt nhoài, nhiều hôm về đến nhà đã tối mịt, chỉ kịp ăn uống tắm rửa rồi lăn ra ngủ, chẳng biết trời đất gì. Sáng mai mở mắt lại một cuộc hành trình mới. Nhẩm tính tháng nữa mới tạm kết thúc tourmalet này, nhưng bản thân đã học được nhiều, rất nhiều trong hai tháng vừa qua. Ngày xưa lúc sắp đi du học, đọc những dòng kể về đời sống sinh viên bên này và ao ước về những ngày như thế trong tương lai. Thế mà rồi mọi thứ đã đến, sắp sửa trôi qua, theo một cách mà 6-7 năm trước bản thân chưa từng nghĩ đến bao giờ. Có vui, có buồn, nhưng nhiều điều đến và đi để lại hụt hẫng cùng nuối tiếc không nguôi. Âu cũng là tuổi trẻ. Học hành, công việc, bao nhiêu thứ cuộn xoắn lấy nhau. Nhưng bản thân lại cảm thấy vui vì những thời khắc như thế này. Ở tuổi hai mươi mấy, người ta cảm thấy mình có ích khi có thể bận rộn, và hơ...