08.2014

Cuối cùng đã lại trở về Hannover sau mấy ngày ngược xuôi, dọc ngang nước Đức. Cảm giác về nhà vẫn là cái gì đấy thân quen khó tả, bình yên vô cùng, dẫu là chỉ xa cách có mấy ngày mà thôi. Đã trọn 2 năm ở đây, hình như tôi rốt cuộc cũng biết bản thân mình muốn gì, tìm gì, và sẽ đi đến đâu, sau những mênh mông bão tố.

Cuối tháng Tám rồi, có lẽ trời sang mùa thật. Se lạnh, gió lùa, lá vàng rụng khắp nẻo. Chẳng còn gì là của mùa hè ở lại. Sáng nay đứng trước bến Uni, vẫn với chiếc cặp chéo rung lên trong gió, nghe những xào xạc của thời gian, tự thấy đúng là một năm nữa đã qua, kể từ tháng Tám năm ngoái, khi đặt chân trở về đây sau những ngày phiêu bạt. Tháng Tám năm nay đã không còn nóng nữa. Bến tàu dài dặc hút gió, mây âm u trên vòm trời rất cao xa. Vậy năm nay ta có mùa thu sao ?

Tuần trước bộn bề những điều cần giải quyết. Những hôm ở nhà thì chẳng nói, hôm nào đi làm thì trời mưa rả rích, lấn lướt cái ngột ngạt oi bức của tiết hè xứ này, làm tôi nhớ về những kỷ niệm xưa. Có một sự thật là người ta thường nghĩ nhiều, yêu nhiều, thương nhiều, day dứt nhiều về những thứ không hoàn mĩ trong muôn nẻo đường đời. Có những giọt ký ức thật buồn, bởi vì nó cứ thiếu một chút gì đấy là sẽ trở nên hoàn hảo. Nhưng nó cứ nằm yên ở đó, sứt mẻ ở điểm cuối cùng, để không bao giờ là trọn vẹn.

Vài tuần nữa thôi, có lẽ lại ngồi uống Cafe, lặng yên nhìn lá vàng bay rụng lả tả từ của sổ nhà bếp. Có lẽ vậy.

Dạo này đi làm, ngồi trên tàu đã thôi nghĩ ngợi xa xôi mênh mang. Tương lai sẽ rất đẹp, nhưng nghĩ nhiều quá về nó làm đầu óc mệt mỏi. Bây giờ, trên tàu từ nhà đến Flughafen, thay vì nghĩ vẩn vơ, tôi đọc Rừng Nauy bản tiếng Đức. Để thấy những điều mới.

Tôi không biết mọi thứ sẽ có suôn sẻ không, nhưng tự bản thân tôi cảm thấy mọi điều sẽ ở trong tầm tay, chỉ có điều là mức độ của hoàn hảo mà thôi. Mọi thứ trong đời đều có cái giá của nó. Tôi là thằng trước nay chưa bao giờ bước ra khỏi những khuôn khổ và quy cách được định hình của bản thân cũng như xã hội trên cơ sở học hành, bởi thế chưa bao giờ có trải nghiệm nào đáng giá cho đến đầu học kỳ này. Chỉ đến khi buông thả một thời gian, rồi nhìn lại để giật mình,, mới biết cảm giác của đi trật đường ray là thế nào, để bây giờ đã nghiêm khắc hơn với bản thân, cũng như cần luôn nhắc nhớ  mình chớ để cuộc đời trật hướng. Hy vọng từ nay về sau sẽ chẳng bao giờ có những tai nạn như thế nữa. Bởi thế mới nói, có chuẩn bị khắc sẽ thành công. Cơ mà cho đến khi thất bại, người ta vẫn chưa trắng mắt ra.

Lớn dần, ngoài chuyện sách vở, còn phải học cách quan tâm mọi thứ, học cách đọc để nắm bắt kỹ năng, học cách tiêu tiền, học cách trở thành quý ông. Đi ra đường vẫn thẳng cổ, cao đầu. Trong mưa gió vẫn phải thể hiện khí phách của đàn ông. Khuôn mặt dạn dày sương gió theo năm tháng, bàn tay cứng cáp nắm những khát khao trọn vẹn để một ngày nào đấy tung bay lên bầu trời. Những năm tháng tiếp theo của cuộc đời có lẽ còn rất nhiều gian truân và vất vả. Nhưng chẳng bao giờ tôi mất đi niềm tin về mục tiêu mà bản thân tìm kiếm. Bởi tôi có một đức tin rất mạnh, về những gì mình muốn và mình cần, cũng như biết rằng đó chắc chắn là thành công.

Tháng Tám năm nào cũng là những hoài mong, nhung nhớ, suy tư, ước nguyện, khát khao, cố gắng. Tháng Tám năm nào cũng là thời điểm để ai điếu một thời tuổi trẻ dại dột, rồi đặt bó hoa lên nấm mộ của những năm tháng ấy, để lại tiếp tục cất bước đi đến tương lai. Tháng Tám với tôi là vậy, khép lại những buồn đau, đi đến chân trời mới !

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Thịnh tình khó khước.

6 Năm. Về chúng ta.

đầu năm nói chuyện nhân sinh (st)