2 năm

Hôm nay là tròn hai năm ngày mình vạch ngang bầu trời đến nước Đức, vứt bỏ hết những gì đã qua lại phía sau. Chuyện của hai năm trôi qua, chuyện của những điều không bao giờ nghĩ là sẽ đến trong đời.
Ngày đầu tiên ở đây đã được nếm cảm giác ngủ bờ ngủ bụi ở một đất nước xa lạ khi lạc đường. Rồi công việc bồi bàn trong những ngày đầu tiên ở Đức cũng rất khó quên.
Sau đó thì xuôi dòng đến với thành phố thổ tả này. Một cơ số lời chèo kéo, mình quyết định ở lại đây, không rõ là đúng hay sai nữa. Một vài tan vỡ, đôi người đến và đi, nhiều bài hát đã thôi không còn ý nghĩa gì nữa.
Hai năm trôi qua, 2 mùa tuyết tan, 2 mùa lá rụng, 2 mùa nắng gắt, ngọt ngào thì ít mà chênh vênh thì nhiều, và con đường mình đi cứ dài rộng ra mãi mãi. Bạn bè du học cùng lứa đa phần đã về thăm nhà, mình thì vẫn ở đây, giải quyết những vấn đề của cuộc sống, quay quắt bốn mùa với nỗi nhớ gia đình, nhớ mảnh đất quê hương.
Đi xa khỏi những gì thân thuộc, mình cảm nhận những điều trước nay vẫn nghĩ, cuối cùng cũng đã thôi nhỏ nhen đi bao nhiêu. Cũng lớn dần lên trong mồ hôi nước mắt của công việc, trong gió tuyết và lạnh giá của châu Âu. Rồi cũng tự nuôi được cái thân xác to béo này, để biết thương Ba Mẹ hơn vì những dưỡng dục đã qua, để mãi mãi biết ơn đấng sinh thành đã vì mình mà hy sinh một nửa cuộc đời.
Cũng như bao con người, mình cũng đấu tranh từng hơi thở để vượt qua những đam mê tầm thường hạn hẹp. Mình cũng phải lựa chọn giữa hưởng thụ và đấu tranh mãi mãi. Mình cũng đi qua tăm tối, đi qua những mưa nắng, để thấy cái ngọt ngào trong muôn vàn chua chát, để thấy sắc màu trong đêm đen, để biết những nước mắt và mồ hôi rơi không bao giờ vô nghĩa, trừ khi nhà mất điện.
Bản thân mình, lặn sâu sau những đổi thay ấy, vẫn là những cá tính xưa, bảo thủ, định kiến và thiếu kiên nhẫn. Vẫn những chân lý cũ, vẫn định đề cũ, "nụ cười đẹp nhất của người đàn ông là nụ cười trong gian khó". Mình vẫn luôn nhắc nhở bản thân rằng bản ngã là bất biến, rằng đánh mất bản thân mình mới là thất bại to lớn nhất.
Đôi khi trong màn đêm thăm thẳm ở đây, luôn vấn lại mình rồi sẽ đến đâu. Con đường mình đi cứ dài ra mãi mãi, nhưng không hề tối tăm. Ước mơ vẫn thế, tầm nhìn cao rộng hơn.
Bản thân mình còn trẻ, nói được thì làm được, gặp khó thì phải khắc phục vượt qua, đã đi là phải đến, đã làm là phải xong. Không phải xong qua loa, mà xong đẹp đẽ, xong tuyệt vời.
Mình sẽ đến đâu, sẽ là ai của vài năm sau nữa ? Không có con đường nào khác là phải trưởng thành, là phải lớn lên, là thành quý ông. Và à người Chiến Thắng. Chiến thắng những bão giông ở đời, chiến thắng những bon chen vất vả, và cũng là chiến thắng chính bản thân mình !!!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Thịnh tình khó khước.

6 Năm. Về chúng ta.

đầu năm nói chuyện nhân sinh (st)