Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2016

25.10

Tháng 10 năm nào cũng nhiều biến cố. Nói chung vui buồn lẫn lộn, và cũng chẳng biết là những điều  mình làm là đúng hay sai. Nhưng chắc chắn những gì nhận lại được thì là kết quả của những gì phôi thai từ trong quá khứ. 12.10, một ngày không biết là may mắn hay không. Mình bước ra khỏi văn phòng của Caro, nhận kết quả tốt ngoài mong đợi, nhưng không thực sự vui như đã nghĩ. Kết thúc một chặng đường. Kỳ mới lại bắt đầu, sau đó vài ngày. Kỳ này chỉ có viết luận án, thi 2 môn sót lại của Bachelor, và bắt đầu những môn master. Mình đã mường tượng ra những điều cần làm. Có vẻ sẽ không rảnh rỗi chút nào, vì còn công việc. Mình muốn luận án phải thật xuất sắc. Đó là điều bắt buộc. Điểm số tốt cũng chả là gì nếu một luận án thật tồi. Mình đang đứng trước ngay ba đường. Lựa chọn ở lại với hàn lâm, hay sau này ra làm hãng. Phụ thuộc vào luận án lần này. Nhưng chắc chắn sẽ là sinh/hữu cơ. Mình đã đọc luận án của Ba hồi xưa. Một kế hoạch thiết kế con đường chiến lược từ biên giới...

09.10.16

"Cảm ơn, xin được Cảm ơn Em..."

defaehsrjnjstkdzuikdzkduzk

Anh lại về với thành phố bình yên Chuyến tàu cuối để muộn phiền ở lại Những cơn gió vẫn lùa qua gác mái Mưa tháng Mười về hoang hoải nơi ai Chiều tháng Mười nắng hiu hắt bờ vai Nụ cười ấy hôm mai thành nỗi nhớ Bao kỷ niệm hiền ngoan như hơi thở Để chuyện tình dang dở phải không Em...

Thu (26.09.16)

Bây giờ là một buổi chiều tháng Chín. Mình lại trên tàu về Oldenburg. Năm nay về với quán nhỏ nhiều hơn thường lệ, dự kiến là nhiều hơn ba lần. Dẫu mỗi lần chỉ về hai ngày, nhưng như thế với mình đã là nhiều. Kể từ sau khi hoàn thành Kolleg và vào Uni thì mình đã không còn thường xuyên về đấy nữa. Đơn giản là vì chẳng bao giờ có những ngày rảnh ra để gọi là kỳ nghỉ. Gần bốn năm trước, phải, một sáng tháng Mười xám xịt, mình cũng trên con tàu Metronom này, xuôi về miền bắc địa. Đó đã là một ngày rất buồn. Anh V. Gọi khi mình đang chờ tàu ở bahnhof Ülzen, và bảo rằng cứ tận hưởng cảm giác đấy đi nhé. Mình tận hưởng nó. Và từ bấy đến nay vô cùng sợ hãi, chẳng bao giờ muốn lặp lại lần nữa trên đường đời. Chuyện tình cảm, nghĩ thì đơn giản, nhưng khi đối mặt, nhất là ở cái tuổi hai mươi, nó tàn phá cảm giác của những chàng trai trẻ nhiều hơn là người ta nghĩ. Hai năm sau, một chiều nữa cũng đầu tháng Mười, mình cũng nếm trải thêm một lần thất bại, một loại thất bại kinh khủng hơn tình...

Nhân ngày đau dạ dày nói về Ăn.

Anh học nấu ăn từ rất sớm. Hồi tám tuổi đã có thể tự nấu được một bữa tươm tất có rau luộc cá rán nước mắm tỏi, tất nhiên là phải có người đứng bên cạnh chỉ đạo thời gian đầu. Vài năm sau, tầm mười tuổi hay hơn gì đấy thì mới có thể nấu được các món loằng ngoằng hơn như thịt rang cá kho, nhưng hình như hồi đấy không ngon lắm. Mười tám tuổi anh ra đi, đã không còn ăn cơm người khác nấu. Nhiều năm rồi thì ăn cơm chỉ có một mình. Nhưng đến giờ cắt tiết gà vẫn không ăn thua lắm. Nói ra không phải khoe vì nguyên nhân là Mẹ ốm quanh năm, ít khi vào bếp nên đơn giản là Mẹ tập cho hai anh em nấu ăn sớm để sau này ra đời khỏi chết đói. Dù nhà có người giúp việc từ lúc anh vừa đẻ ra cho đến khi Ba mất, nhưng cảm giác những món ăn các bác các chị ấy nấu chả bao giờ hợp khẩu vị, nên Mẹ lúc nào cũng ca thán và than phiền. Lớn lên trong cảnh như thế nên chuyện ăn uống của anh rất đơn giản, từ bé đã không đòi hỏi gì nhiều. Mẹ yếu lắm. Hễ rán cái gì là một lúc sao sẽ khó thở vì mùi dầu mỡ xông...

10.16

Nói với em Nếu nhắm mắt trong vườn lộng gió  Sẽ được nghe nhiều tiếng chim hay  Tiếng lích rích chim sâu trong lá  Con chìa vôi vừa hót vừa bay. Nếu nhắm mắt nghe bà kể chuyện   Sẽ được nhìn thấy các nàng tiên   Thấy chú bé đi hài bảy dặm   Quả thị thơm cô Tấm rất hiền. Nếu nhắm mắt nghĩ về cha mẹ   Đã nuôi em khôn lớn từng ngày Tay bồng bế sớm khuya vất vả   Mắt nhắm rồi lại mở ra ngay. _Vũ Quần Phương_