Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2016

Phase

Có nhiều người luôn tỏ ra cười cợt khi tôi thường nói nhiều về tình yêu, về cảm xúc, về những ký ức. Đàn ông có, phụ nữ có. Tôi không và chưa bao giờ cảm thấy những điều ấy ảnh hưởng đến những nghĩ suy và con đường của mình. Cũng không bao giờ có ý định đáp lại bằng điều gì. Thành thực mà nói, mỗi người đều có một điểm yếu. Bản thân tôi trước nay vẫn luôn là một người hãnh tiến, phấn đấu hết mình cho công danh sự nghiệp. Hồi ở Vietnam, cho đến mấy năm ở đây vẫn thế, tôi chưa bao giờ dừng lại trên con đường tìm kiếm những đỉnh cao mới cho chính  mình. Cũng chính vì quá say mê và sốt sắng với những điều như thế, điểm yếu của tôi có lẽ chính là những ủy mỵ giành cho tình yêu, ký ức. Cũng phải thôi. Tôi thấy điều ấy hoàn toàn bình thường. Chúng ta chiến đấu trong cuộc đời này để làm gì, nếu không phải cho chính bản thân ta, cho những người mà ta yêu quý ? Tôi vẫn luôn chiến đấu để khẳng định bản ngã của mình. Và sau tất cả, con người có ai không tìm cho mình một giai ngẫu, khi ng...

Cũ.

09.15 Tháng 9 thứ tư. Mùa hè 23 và những bộn bề không đầu không cuối. Giữa những ngày nhạt nhẽo như vậy, anh gác lại bao nghĩ suy về tương lai. Về nơi mình sẽ đến và đâu là nơi dừng lại, để tập trung nhiều hơn cho những điều cấp thiết hơn quanh bản thân mình. Ví dụ như nhà vừa hư lò sưởi nên không có nước tắm khoảng 2 tuần, phải xách xà bông đi tắm nhờ, điều đó cho anh thấy giá trị của tình bạn là thế nào. Kỳ 4 sắp trôi qua như một khúc cua gấp. Học hành công việc, một lần trở về ngắn ngủi, thi cử và lab. Hè trôi qua như một chớp mắt, mở mắt ra lại đã là thu sang xao xác những nẻo đường. Sau những gì đã qua, có buồn có vui, có bâng khuâng và tin tưởng, bây giờ mỗi sáng ra khỏi nhà, nhìn mũi giày ướt đẫm khi băng qua bãi cỏ đẫm sương trước nhà, anh vẫn lạc quan hít một hơi và nghĩ thầm, rồi mọi điều tốt đẹp sẽ đến thôi. Sau một chập khoảng 6 tuần căng đét hết mức với lab, hôm nay anh nộp thí nghiệm cuối, vấn đáp, trả chỗ trong lab, và lại trở về là chính mình, im lặng đọc ...

Márche

Tôi không nhớ ở tập mấy của Harry Porter thì có một câu rằng "Harry không nhớ rằng đã có khi nào cậu quyết định không làm chưa." Hay đại ý là như thế. Và nhiều khi, bản thân tôi trong những tình huống nhất định, cũng có đôi lần tự hỏi, rằng mình có làm không ? Câu trả lời thường là có. Với tính cách ngạo mạn của mình, tôi thường cố gắng đi đến cùng, dù kết quả đôi khi không như mong đợi, Hồi sắp ra đi, tôi đã được cảnh báo là cuộc sống ở bên này vất vả và khó khăn như thế nào nếu muốn cân bằng giữa đi học và đi làm. Ngày ấy thì rất đơn giản, cứ đi thôi, sợ gì cơ chứ, Đến khi sang tới nơi, thấy hiện thực cuộc sống, thì cũng vẫn tiếp tục thôi, vì đàn ông mà, không có gì phải sợ. Thế là cuộc sống cứ thế, cứ thế, như một dòng chảy. Ở đây, với tôi, ngôn ngữ là một điều quan trọng. Ngôn ngữ là chìa khóa để giải quyết gần như mọi vấn đề ở đây. Nhưng có một thứ còn quan trọng không kém, Tiền. Phải. Sau vài tháng trên đất này, tôi bắt đầu kiếm việc làm, đê cân bằng tài chí...