Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 1, 2017

14.01.17

Năm mới đã được hai tuần. Chưa bao giờ đầu năm mà bản thân có cảm giác tồi tệ thế này. Không phải vì cuộc đời. Mà từ nội tại bản thân ta. Mấy năm qua thời tiết biến đổi nhanh như chính xã hội này. Ngày mai người ta cũng không biết rồi mặt trời có còn lên sau những vòm cây không, khi mà nắng mưa gió tuyết cứ thất thường thế này. Và bây giờ sau một trận bão tuyết dữ dội mới tối qua thôi, thì đến trưa nay Hannover lại đang đón nắng ấm như mùa thu, giữa tháng Giêng lạnh giá. Kỳ lạ làm sao. Đi làm về, nheo mắt nhìn nắng bên ngoài cửa sổ đoàn tàu, đầu kia thành phố là đồng ruộng. Phải rồi, bang Niedersachsen này chả có gì ngoài ruộng. Khoai tây, ngô, lúa mì, ngút ngàn tầm mắt. Bản thân thì vô cùng mệt mỏi. Tự nhiên đầu năm lại đau chân, đi làm có mấy tiếng mà cảm giác thật nặng nề làm sao. Đi về chẳng thiết than gì, chỉ muốn nằm ngủ một giấc, bỏ mặc tất cả thế giới bên ngoài cùng những lắng lo nội tại. Đúng là người đau chân chỉ nghĩ đến cái chân đau của mình. Ở nơi đất khách, khó ...

07.01.17

Năm nay tuyết rơi muộn. Tháng mười một đã rơi vài trận demo nhưng giờ mới rơi thật. Cũng lạnh hơn đông năm ngoái. Mấy hôm rồi âm 10 là chuyện bình thường. Đi về toàn sợ trơn trượt ngã dập mông. Mỗi sáng ra đường kín từ đầu đến chân hở ra mỗi cái mũi. Thế mà về nhà thấy đau cổ ngay được. May mà vào phòng ấm áp nên cũng không ốm, không thì lại phiền ra. Bởi đợt này cứ như sóng ngầm, nhìn không thấy gì nhưng bên dưới dường như là một mớ hỗn độn, nếu bản thân không tăng tốc thì lại dễ rơi vào khủng hoảng như năm nào.  Nói chuyện băng tuyết mới nhớ, dạo mấy năm gần đây tuyết rơi ít hẳn. Năm ngoái đón bạn sang chơi bạn bảo chả bên nước kia cũng không có tuyết. Sang châu Âu mag không được nghịch tuyết, nghe thương thương. Giờ bạn về nước rồi, chẳng biết bao giờ mới lại gặp nhau. Ở đây mấy năm, lâu lắm không gặp bạn cũ, nên bao giờ cũng bồi hồi. Thường ở lâu thì sẽ không mặn mà gì chuyện tuyết rơi, vì nó rất lạnh và bẩn. Nhưng mỗi mùa đông vẫn nên có vài trận, sẽ có cảm giác rằng th...

25

Trở lại Hannover từ Oldenburg sau kỳ nghỉ lễ hơn 1 tuần. Năm nào cũng thế. Năm nay không đi tàu về qua Uelzen, tránh được cái lạnh chờ tàu ở Bahnhof hoang vắng ấy. Mỗi tội từ Buchholz thì tàu erxx xuyên qua rừng, qua mấy khu công nghiệp gần cảng Bremen, gần như không thấy bóng người, cửa sổ lại rộng và không có mang chắn nên mỏi mắt vô cùng. Sau gần 5 tiếng hành xác thì đã đặt chân về đến ổ ngủ vào chiều tối ngày mồng một. Tắm rửa ăn uống qua loa rồi đi ngủ, sáng hôm sau lại bắt đầu đi làm. Vừa đi vừa nghĩ lại thấy hơi lo lắng vì cả kỳ nghỉ bận bịu với gà vịt, chưa được chữ nào vào đầu, còn hơn tháng nữa là thi rồi, mà lịch đi làm thì triền miên. Mồng hai tháng một, là sáng thứ hai. Trừ Uni vẫn còn đóng của một tuần thì các công sở và cửa hàng đã mở của bình thường. Sáng thứ hai, đầu tuần, đầu tiên của năm mới, ngày đầu sau kỳ nghỉ, vì thế trở nên thật nặng nề. Lên tàu, thấy khuôn mặt ai cũng căng thẳng. Trời vẫn còn tối om dẫu đã 8 giờ sáng. Đến chỗ làm, Holger hỏi „war Silveste...