14.01.17
Năm mới đã được hai tuần. Chưa bao giờ đầu năm mà bản thân có cảm giác tồi tệ thế này. Không phải vì cuộc đời. Mà từ nội tại bản thân ta. Mấy năm qua thời tiết biến đổi nhanh như chính xã hội này. Ngày mai người ta cũng không biết rồi mặt trời có còn lên sau những vòm cây không, khi mà nắng mưa gió tuyết cứ thất thường thế này. Và bây giờ sau một trận bão tuyết dữ dội mới tối qua thôi, thì đến trưa nay Hannover lại đang đón nắng ấm như mùa thu, giữa tháng Giêng lạnh giá. Kỳ lạ làm sao. Đi làm về, nheo mắt nhìn nắng bên ngoài cửa sổ đoàn tàu, đầu kia thành phố là đồng ruộng. Phải rồi, bang Niedersachsen này chả có gì ngoài ruộng. Khoai tây, ngô, lúa mì, ngút ngàn tầm mắt. Bản thân thì vô cùng mệt mỏi. Tự nhiên đầu năm lại đau chân, đi làm có mấy tiếng mà cảm giác thật nặng nề làm sao. Đi về chẳng thiết than gì, chỉ muốn nằm ngủ một giấc, bỏ mặc tất cả thế giới bên ngoài cùng những lắng lo nội tại. Đúng là người đau chân chỉ nghĩ đến cái chân đau của mình. Ở nơi đất khách, khó ...