09.2017
Trời đã lại sang thu. Như mọi lần mùa đến và đi, lòng tôi lại bồi hồi ngước nhìn những tán lá, ngẫm nghĩ chuyện gió mưa. Cái lặp lại chán nhàm ấy, dường như là không đổi thay với bản thân tôi, một chút nào.
Mùa thu năm nay, cuộc đời tôi đón nhận những điều mới mẻ trong màu áo cũ kỹ của bản ngã. Bây giờ, so với một năm về trước, tôi dường như không trưởng thành hơn về mặt con người, nhưng giạn dĩ hơn trong nhận thức, và thêm một chút thấu hiểu với thế giới này, ít nhất là ở sự chấp nhận những được mất thắng thua - mà đôi khi là vô cùng vô tận nhưng chẳng để lại gì cho chúng ta sau tất cả.
Đã nửa thập kỷ trôi qua trong chuyến phiêu bạt lớn nhất cuộc đời này. Tôi đã có những ngày rơi xuống tận cùng của sự thất vọng, những đêm mất ngủ vì lắng lo, những sáng mệt nhoài không muốn cất bước ra đường. Những khoảnh khắc ấy của cuộc sống, chưa bao giờ xuất hiện một cách thường xuyên và dữ dội như thế, với những ngày tháng hai mươi đổ về trước. Tất cả chỉ đến dồn dập trong những chuỗi ngày thành niên của tôi ở tuổi hai mươi mấy.
Thường nghe rồi đến một lúc, ai cũng sẽ bầm dập trước cuộc đời, tự rút ra cho mình những bài học quý giá, trưởng thành và thích nghi với sự khắc nghiệt bao quanh lấy ta trong từng giọt không khí. Nhưng chỉ có hai bản thể: một là triệt để thay đổi sau những khó khăn, hai là thay đổi tất cả để cuối cùng vẫn chính là mình. Tôi thuộc loại hai, nhưng không phải theo nghĩa của sự gìn giữ bản sắc, mà là biểu tượng của sự cố chấp và cứng đầu đã ăn sâu vào máu.
Dù sao thì sau những ngày chênh vênh như thế, tôi đã có thể mạnh mẽ mà chờ đợi những điều sẽ đến, chứ không phải là sự e ngại như ngày đầu tiên đặt chân đến mảnh đất này.
Về mặt cảm xúc mà nói, năm năm gắn bó với một xứ sở làm con người ta có những tình cảm với nó, dù bản thân tôi chưa bao giờ yêu quý miền đất này. Tôi đã không thấy tiếc nhwos hay bồi hồi gì trong cái ngày bỏ HN lại sau lưng mà cất bước ra đi. Nhưng tôi nghĩ đến một ngày tôi cũng rồi xa khỏi miền đất này, có thể vô thức một phần trong tôi sẽ chết, vì nó thuộc về nơi đây. Một sự mất mát ngoài dự tính. Nhưng biết làm sao được, dù tôi một lần nữa phải nhấn mạnh, rằng tôi chẳng hề yêu quý nó.
Rất nhiều người muốn rao giảng chân lý về cuộc đời này, và tỏ ra thất vọng khi nhân sinh chẳng đáp lại những thuyết giáo của họ. Mà cái sự rao giảng này có mặt trên từng mẩu đất trong thế giới của chúng ta. Tất cả đều cho rằng cuộc sống phải thế này thế kia, và sốt sắng khi gặp một ai đó chẳng hề như thế. Tôi thì có lẽ là một kẻ dửng dưng với những điều như thế. Với tôi mà nói, theo dòng thời gian, thì chẳng còn lại một chút nào cái khát vọng được làm những điều như thế. Tuyệt đối không. Ngoài những chuyện tán nhảm về trò đời, tôi chẳng bao giờ sẻ chia với ai một điều gì về thành công hay thất bại hay kinh nghiệm sống của bản thân mình. Dần dần ưa thích sự yên tĩnh, ở tuổi hai mấy, sự tương tác ngoài gia đình và một số ít bạn bè đã là một cố gắng phi thường của bản thân tôi.
Đắc đạo thì phải hoằng dương cho nhân thế. Nhưng thứ nhất tôi chưa đắc đạo. Thứ hai như thiền tông đã nói, rằng mọi sư tùy duyên.
Tất cả có nghĩa là cuộc sống của tôi đang dần trở nên tĩnh mịch, như bản thân tôi dần muốn chạm đến sự tĩnh mịch ấy trước cuộc đời nhảm nhí này. Cũng có nghĩa là trong con mắt nhiều người, tôi trở nên cao ngạo và khó hiểu hơn. Tôi thì chưa bao giờ có vấn đề gì với điều ấy. Tôi vốn là kẻ khó hiểu từ khi sinh ra, mà chính bản thân mình cũng không hiểu hết. Còn chăng, tôi chỉ là dần thờ ơ hơn với cuộc sống này.
Nhận xét
Đăng nhận xét