Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2017

10.17

Hình ảnh
Chiều nay lang thang trên phố. Người ta đã treo đèn trang trí trên hàng cây dọc phố George. Các hàng quán bày bán đủ thứ đồ liên quan đến Weinachten. Sáng đi làm, cungx phải kiểm mấy đơn hàng toàn đồ Aktion cho Weihnacht. Ta nói cuối năm đã đến, người người nhà nhà hối hả với những ngày lễ cận kề, không khí cũng xen lẫn những háo hức bên cạnh màu trời ảm đạm của tháng Mười. Lâu lắm mới gọi điện về cho anh H., hai anh em chẳng có gì nhiều nhặn để nói với nhau, nhưng chỉ dăm ba phút qua điện thoại, cũng đủ để chia sẻ với nhau những điều đã qua của những tháng năm bão táp này. Ngày xưa nói nhiều điều bản thân mình không hiểu, bây giờ thì đã hiểu hơn, nhưng đã quá muộn để giãi bày hay thấu tỏ. Cafe quán quen. Vẫn chưa bao giờ thất vọng với không khí ngập mùi Cafe rang xay ở góc phố thân thuộc này. Đã bao lần ấp ủ ý định sau này về già sẽ mở quán Cafe với Konzept y hệt thế này.Mấy năm đã qua, mấy năm sau nữa, nếu rời xa Hannover, có lẽ chỉ nhớ đến chốn này. Hàng cây Uni lá đã ...

Một câu chuyện về cuộc sống

"... 28 tháng Một, 1951, bố tôi biểu diễn cùng dàn tam tấu tại một quán ăn ở Akron, Ohio. Đó là lần đầu tiên ông thấy mẹ tôi từ phía sân khấu. Chỉ trong 5 phút, ông bỏ đàn Accordion xuống và mời bà nhảy. Đêm đó, khi về tới nhà, ông hát hò ầm ĩ với 5 người em gái, rằng "Tôi đã tìm được cô ấy rồi!". Hai tuần sau họ đính hôn, sáu tháng sau họ cưới. Sáu mươi hai năm tiếp đó, sau khi đã nuôi dậy 11 đứa con, bố mẹ tôi - đều đã chiếnđấu và chiến thắng ung thư - vẫn còn đùa cợt với nhau như hồi còn trẻ. Đó là lý do tôi tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Ngày 29 tháng Tám, 2005, tôi đang đăng ký làm bartender thì gặp Jennifer. Giống như bố tôi đã biết, từ 50 năm trước, đâu là người phụ nữ của đời ông, thì giờ đây, tôi cũng vậy. Tôi đã tìm ra người bạn đời của mình. Jen, ngược lại, có vẻ chẳng thấy điều đó. Thật sự thì, có lẽ Jen chẳng mảy may rung động gì. Một tháng sau Jen bỏ Cleveland để nhận việc tại Manhattan. Tôi chưa bao giờ thôi nghĩ về Jen sau khi cô ấy rời ...

Toco Toco

Dạo gần đây bạn bè nhiều người lập gia đình. Với tôi thì điều đó không vấn đề. Tôi đã có kế hoạch cho bản thân về tương lai trong vấn đề này, và cũng nghiêm túc với tình yêu của mình, nhưng với đnà ông hai lăm, được bay nhảy ở thời điểm hiện tại có lẽ là một hạnh phúc. Tất nhiên lập gia đình sớm chắc chắn có điều hay ho của nó, và người ta chắc chắn sẽ có được những hạnh phúc đến từ tình cảm và trách nhiệm. Còn với những người độc thân (dù đang có một tình yêu), hạnh phúc gọi tên sự tự do. Nghĩa là với tôi, chuyện bạn bè lập gia đình vốn chả xi nhê gì tới thế giới nhỏ hẹp của bản thân. Cho đến một ngày. Ngày mà tôi nói chuyện nghiêm túc với gia đình Người Yêu về tương lai hai đứa. Tôi rời khỏi quê nhà từ năm 20 tuổi. Ở cái tuổi hình thành nhân cách ấy, tôi dần hấp thụ văn hóa và lối sống của cái xứ sở nơi mình đến. Và rời xa dần lối sống  Việt Nam. Năm năm chưa nhiều với một đời người, nhưng khoảng đời từ 20 đến 25 rất quan trọng với một người đàn ông. Vốn là một người không ...