Trích ghi chép 05.15
(Người ta có cả nghìn lý do để biện minh cho một tình yêu. Tôi thì nghĩ rằng chẳng bao giờ cần một lý do nào cho tình yêu cả.)
Đèn phố đã lên từ lâu rồi. Bến tàu xa tít tắp cuối góc đường. Thở nhẹ, Anh kéo khoá chiếc áo cao lên một chút, và bước đi.
Đêm thứ Bảy dài bất tận trong những bản tình ca đang phát từ chiếc điện thoại cũ kỹ. Lối đi phía trước xa mờ bởi một chút hơi sương mong manh. Những suy nghĩ cuộn xoắn trong đầu Anh.
Chưa bao giờ Anh biết một tháng Năm nào kỳ lạ như thế này. Chưa bao giờ Anh cảm thấy cuộc đời mình cần một lần đánh cược lớn đến như thế.
M. bảo, mày đôi khi tính toán quá, được ăn cả ngã về không, lo gì. Nhưng Anh không muốn thế. Những gì người ta trân trọng, xem nó như một gặp gỡ trong đời, chẳng bao giờ người ta mang ra đánh cược.
Một buổi chiều tháng Năm nhạt nhoà và chẳng được như mong muốn. Thì Anh còn biết làm gì hơn được nữa. Người ta chỉ tiếc về những gì họ không làm. Và khi đã cố hết sức, thành công chỉ còn chờ một chút may mắn.
Anh tặc lưỡi. Anh thì chưa bao giờ tự cho mình là người may mắn cả. Đi thi chưa một lần trúng tủ. Cá cược bóng đá cũng chưa thắng bao giờ. Đen lắm. Có khi cần một nồi nước sôi và con dao.
Nhưng thực ra, cuộc đời có nhiều thứ không thể đặt tên là trùng hợp. Cũng có thể là một run rủi của duyên số. Nhưng nhất quyết không duyên số nào đẩy cuộc đời Anh về chân tường như thế được.
Tỉ dụ như là khi người ta nghĩ rằng đáng ra phải thế này, thì bỗng có một cục đá trên trời rớt xuống, đập nát cây cầu duy nhất bắc qua sông, làm cho mọi thứ trở thành thế kia.
Lại phải nhắc lại. Khi đã cố hết sức, người ta chỉ còn trong chờ vào may mắn.
Hơi sương như làn áo mỏng manh bao trùm màn đêm. Bao nhiêu ngày rồi đấy.
Mấy năm đã qua trên những nẻo đường xa xôi tung hoành của tuổi trẻ. Người ta không nhất thiết cần một vịnh biển bình yên trong những hành trình cuả con thuyền cuộc đời. Nhưng ít nhất cũng cần một ngọn hải đăng dẫn đường đến nơi ít đi giông bão.
Anh đã như con thuyền lạc hướng trong sương mù, từ dạo chuyến bay cuộc đời bốc Anh khỏi Nội Bài, nhảy đến Dubai rồi ném Anh thẳng một mạch xuống sân bay Frankfurt am Main vào một ngày trời đất có cầu vồng.
Những ký ức xưa tụa như cái gì đó không thực. Hư không lắm.
Đến tận trong những giấc ngủ, đôi khi âm vang cuộc đời cũng làm Anh bồn chồn thức dậy giữa đêm khuya. Nhiều dần những đêm trằn trọc đến rạng sáng. Nhiều dần những vỏ hộp Cafe chất trên thành của sổ nhà bếp. Nhiều dần những tối cuối tuần chìm trong sự nhộn nhạo của những quán rượu cũ kỹ.
Khi một phần trong tâm hồn bị xáo trộn, khó ai có thể thảnh thơi bước tiếp, nhất là với kẻ cầu toàn như Anh.
Anh không tin tình yêu là định mệnh. Nếu không phải giây phút ấy, nếu không phải quán ăn ấy, nếu không phải ngày hôm ấy. Thì sẽ ra sao. Đó là câu hỏi rất hay trong một cảnh của "500 days of Summer" mà cô gái hỏi chàng trai. Nhưng thực ra người ta không cần lý do nào cho một tình yêu hết. Bởi nếu có một sự gặp gỡ để mang một ai đó đến tận cùng nơi bản ngã ta an trú, đó sẽ không thể là kết quả của một nụ cười vu vơ phố đông, không phải một ánh nhìn ấm áp trong quán Cafe ngày gió. Tất cả những gì thuộc về tình yêu, chưa bao giờ là dễ dàng và đơn giản như thế. Tình yêu là gánh nặng ngọt ngào của mỗi trái tim, của mỗi cuộc đời.
Và nếu bảo rằng sau đêm nay, chẳng còn một cơ hội nào cho sự trở về của những xúc cảm mong manh chưa kịp bắt đầu, thì, bản thân Anh cũng không muốn xác nhận.
Khi người ta biết cái gì là đáng giá cho cuộc đời, cho trái tim, cho tất cả, thì họ phải lựa chọn dứt khoát giữa có và không.
Cô có thế rồi sẽ bước đi xa khỏi cuộc đời Anh. Cũng có thể chẳng bao giờ còn là gì đó trong cuộc đời nhau.
Thì cũng không phải là lý do để ghẻ lạnh một niềm yêu chân thành và ấm áp đến thế.
Anh không cho phép bản thân mình sai thêm một lần nữa.
Có hàng nghìn thứ để đánh đổi, sao cứ phải là tình yêu ?
Đêm nay đã và sẽ rất dài.
Để Anh viết phần mở đầu của câu chuyện mình.
Chuyện về mùa xuân lạ lùng xứ khác. Chuyện về tháng Năm cùng những âm vang kỳ lạ của tuổi trẻ. Và, chuyện về Cô Gái bước vào cuộc đời Anh, trong những ngày Anh Đào rợp sắc một góc trời...
05.15 Những ngày lơ đãng.
Nhận xét
Đăng nhận xét