Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 1, 2018

Thường thức Cafe Pháp

Nếu như bạn có dịp xem phim truyền hình,quảng cáo hay tạp chí có liên quan đến nước Pháp, chắn hẳn bạn đã từng bắt gặp hình ảnh một người Pháp trong trang phục sành điệu đang ngồi ngoài hiên một quán cà phê, miệng hút thuốc lá và thi thoảng nhâm nhi một ly cà-phê đen đặc expresso. Có lẽ hình ảnh này bao quát khá toàn diện về văn hóa Pháp nói chung : ẩm thực tinh tế, thời trang, giao lưu xã hội, và nhịp sống chậm để tận hưởng cuộc sống… Có điều, ly cà-phê mà họ đang nhâm nhi ấy, nhìn thì có vẻ thèm thuồng nhưng không ít người Việt mà tôi biết, khi thử qua thì nhăn mặt : “sao mà đắng thế!!!!”. Thực ra thì không chỉ có người Việt đâu, tôi cũng đã từng quen người Mỹ hay Canada sang đây nếm thử một ly cà phê đen của Pháp và họ đều kêu : “aweful coffee!”. Chỉ khi họ trải nghiệm vị đắng ấy thì mới thấu hiểu sự tinh tế trong câu nói : “Nước Pháp là quốc gia của văn hóa uống cà-phê chứ không phải văn hóa làm cà-phê”. Đúng vậy, nước Pháp chưa bao giờ là quốc gia trồng được hạt cà-phê. Và h...

Ngã rẽ.

Theo kinh nghiệm hai mấy năm ít ỏi sống trên đời này, bản thân tôi thấy rằng những điều có tính chất quyết định thường xuất hiện vào khoảnh khắc không ai ngờ tới. Từ dạo vào Master, việc học với tôi trở nên ít áp lực hơn một chút. Cơ bản là vì nếu bất chợt có chuyện gì xảy ra thì đã có một cái bằng Bachelor con con để đi xin việc. Vả lại khi đã dần chịu được với áp lực trong nhiều năm liền, áp lực lại trở nên là một điều song hành của cuộc sống, vì rằng ta đã quen rồi. Tôi vẫn hàng ngày hàng tuần học hành, labor, rồi đi làm. Có những điều vẫn cứ mãi chưa thể thực hiện được như là học tiếng anh cho tử tế, đọc thêm nhiều sách bằng tiếng Đức, hay là chơi thêm một môn thể thao nào đó. Cơ bản nhất vẫn là vì thời gian mỗi ngày thì có hạn, mà muốn làm một điều gì đó đến nơi đến chốn thì không thể qua loa được. Hoặc là học và làm tử tế, hoặc là lang thang chơi bời.  Vậy nên tuổi trẻ đang dần đi qua, nửa cuộc đời sắp chạm mốc, nhưng vẫn nhiều nuối tiếc như những ngày đầu vừa mới...

Những khi An Nam mô phỏng Hoa phong - Trích "Nam văn hội quán"

Từ khi Đinh Minh Hoàng xưng Đế, lịch đại đế vương xứ An Nam đều xưng làm Hoàng đế, đặt niên hiệu, xưng Thiên tử, chế độ  riêng biệt. Tuy là họ có ý niệm ngang hàng Bắc triều, nhưng nhất cử nhất động của họ lại dùng chính những khái niệm, Hoa phong của Bắc triều. Đây không phải vì “nghìn năm Bắc thuộc nên mới thế”, một cách “đành phải vậy” trong tiềm thức của nhiều người Việt hiện đại. Thực tế, dù có là thời kì độc lập, triều đình Việt Nam vẫn không thôi xem Trung Hoa là nền tảng, mặc dù sau khi du nhập, An Nam triều đình vẫn có những quy tắc riêng (có thể thấy rõ nhất như nhà Nguyễn).  . . . Sau đây là vài mốc chứng tỏ sự “hướng đến Trung Hoa, càng Hoa càng tốt” của người An Nam từ khi độc lập. *Kỷ Hợi (939), Tấn Thiên Phúc năm thứ 4, mùa xuân, Ngô Quyền bắt đầu xưng Vương, đặt trăm quan, định phục sắc. Lịch đại triều đình Bắc triều, chỉ có thời Đường mới bắt đầu quyết định màu áo làm thứ bậc quan viên, theo thứ tự là: tía, đỏ, lục và xanh. *Tiền Lê Đế Lê H...

Vụn vặt mùa Giáng Sinh

1. Quán nhỏ có một gia đình khách quen, năm nào cũng đặt bàn cạnh quầy bar chỗ tôi đứng rót nước, vào tối giao thừa. Đó là hàng xóm cũ của cậu mợ. Hai vợ chồng ly dị từ lâu, người mẹ và con gái ở lại đây nhưng chuyển đến một nơi nằm ở đâu đó bên kia thành phố, bố và cậu em chuyển lên miền nam. Năm nào cả nhà cũng hẹn gặp nhau vào dịp lễ giáng sinh và năm mới, ăm một bữa cơm ở quán nhỏ vào tối trước giao thừa. Sáng mồng một thì hai bố con lại xuôn nam, hai người còn lại ở lại với mẩu đất chơi vơi này. Năm nào tôi cũng về quán nhỏ làm bồi kiêm rửa bát một tuần dịp lễ, năm nào cũng chứng kiến cảnh gia đình nhỏ ấy ngồi quây quần bên bàn ăn trong cái không khí khó tả. Hồi năm năm trước, hai đứa con còn  nhỏ, chúng đã khóc rất nhiều trước viễn cảnh ngày mai, sáng mồng một đầu năm, gia đình sẽ lại tan đàn xẻ nghé. Hai đứa trẻ dường như không ăn gì, chỉ ngồi khóc. Bố Mẹ chúng cũng im lặng ngồi uống chứ không ăn, thỉnh thoảng hỏi nhau một vài câu đứt quãng và rời rạc. Mợ tôi bảo năm n...