Giành cho Thất Bại.

(Trước hết phải nói rằng, đây là một Entry chỉ có ý nghĩa với những định kiến của bản thân tôi) Cũng như nhiều người, tôi ghét phải thừa nhận Thất Bại . Không giống như Sai Lầm , Thất Bại đủ lớn để làm người ta khủng hoảng và sụp đổ. Tôi thì vì nhiều lý do, tự thấy rằng đủ nhiều Thất Bại để dùng dần cho mai sau - như một món quà của cuộc đời. Nhưng nếu như tôi không cố gắng, cuộc đời chắc chắn còn tặng tôi nhiều Thất Bại nữa. Mà tôi thì không thích quà tặng lắm. Tôi ghét câu Thất Bại là Mẹ Thành Công . Đúng là nó rất hay, rất hình ảnh, bao quát mọi khía cạnh khi luận bàn. Nhưng cũng vì thế, nó quá phù phiếm. Và là công cụ biện minh của những người không cố gắng đến cùng. Với tôi, Thất Bại cũng có vị thế của nó - song song với Thành Công, và - là một phần tất yếu của cuộc sống. Thất Bại chưa bao giờ đối lập với Thành Công. Chúng nằm cạnh nhau. Hồ Quý Ly là một nhà chính trị với những cải cách tài ba mà các sử gia đánh giá là không bao giờ cũ và đi trước thời đại 50...