Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2012

Suy nghĩ tan đi.

Hình ảnh
Chợt tỉnh giấc giữa màn đêm. Lại một giấc mộng mị. Tôi với lấy đồng hồ. 2 tiếng sau khi mi mắt sụp xuống và giờ là 9h rưỡi tối. Kết thúc một ngày mệt nhoài. Nửa ngày ở Kolleg và 2 tiếng rưỡi hì hục trên sân bóng. Cuối buổi chiều kết lại bằng một cuộc trò chuyện với một người mà tôi không ưa. Một người, chưa biết tầm thường hay không, nhưng khá bất lịch sự và nhạt nhẽo. Một ngày đi học về và mệt nhoài trên sân bóng, tất cả làm tôi nhớ nhiều về những năm cấp 2 đẹp tuyệt vời trong ký ức. Nhất là năm học lớp 8. Những chiều lăn lê hì hục trên sân bóng trung tâm thành phố mà cả đội 14-15 thằng con trai trong lớp phải góp 20-35 nghìn cho hơn một tiếng đồng hồ đá bóng ấy. Ôi chao là nhớ cái thời gian ấy. Hồn nhiên, tràn sức sống và những khát khao khẳng định mình một cách dữ dội nhất. Những người bạn năm ấy bây giờ vẫn là những người thân thiết và tuyệt vời với tôi. Tuy rằng có những vết gợn về gia đình và bản thân nhưng 2 năm cuối cấp 2 có lẽ là 2 năm rực rỡ nhất cuộc đời tôi cho đến ...

Một ngày nào đó...

Hình ảnh
Một ngày nào đó thấy lá rơi vàng trên con phố đi về. Chợt thấy mùa thu, mùa thu... Một ngày nào đó nhìn cánh chim chao nghiêng cuối tầng mây, nhìn những chiếc máy bay tung đôi làn mây trắng xoá trên bầu trời. Là nỗi nhớ quê hương. Một chiều nào co ro trong manh áo khoác mỏng, thấy nỗi cô đơn dâng tràn trong tim. Những tâm trạng của người đi xa. Một ngày nào đó mọi khó khăn sẽ đến như thách thức. Và ta đã sẵn sàng ! Một ngày nào đó chợt nhận ra cô gái ta thương thầm năm nào, giờ trở thành thiếu nữ, chẳng còn như ngày xưa nữa. Như cảm giác tách Cafe chợt cạn. Như nuối tiếc điều gì. Như dây đàn vút cao muôn đời trong một khoảnh khắc phiêu linh. Như hơi thở chợt trở nên kỳ lạ. Như ngày mà người con gái ta thầm thương năm nào, giờ đã không còn là cô gái nhỏ.

Khi không còn trẻ dại.

Hình ảnh
Cánh diều từng là điều gì đó đẹp đẽ trong quá khứ. Nhưng rồi thì bây giờ, nó, có lẽ chỉ còn là dĩ vãng mênh mông... Tôi từng thícch, yêu nhiều bài hát cũ. Nhưng rồi nó cũng bị lãng quên trong dĩ vãng nhạt nhoà. Một ngày nào đó, khi mùa đông vừa đến, vùi mình trong khoảng không mênh mông. Và nhận ra một số điều đã chết. Không còn chờ đợi ta bên những gì ta đã trải qua. Đó phải chăng là những giây phút lặng ngắt của cuộc đời. Những thứ đi qua, đi ngang cuộc đời. Những thứ mong manh hay là im lặng, trôi đi, như một cơn gió. Như một hơi thở. Đã từng có lúc tôi sống và đam mê như một ngọn lửa. Ngày ấy đã trôi xa. Tôi bây giờ vẫn sống, vẫn khao khát đam mê, nhưng tất cả mềm mại hơn một ngọn lửa. Và hình như bớt dữ dội hơn một ngọn lửa. Là khi ta không còn trẻ dại nữa. Là khi ta biết đằng sau hoàng hôn là màn đêm, đằng sau bắt đầu thì lại là kết thúc. Một lúc nào đó, con người có thể sẽ đứng yên và ngoảnh lại, nhớ về phố cũ mưa bay. Nhưng cũng chỉ để nuối tiếc. Tôi 20. Tôi và nh...

Lượn lặt Hannover, nhân một ngày thi đậu ...

Hình ảnh
       Hauptbahnhof Hoàng hôn Đèn khuya mờ xa lối vắng Con đường hai hàng cây trước cổng Uni huyền thoại Cỏ xanh ơi những con đường nước Đức... Chen chúc. Chông chênh. Lặng ngắt và xiềng xích. Ảo và thật. Kẻ đi rong...

Thịnh tình khó khước.

Hôm nay đợi tàu bến cũ. Gió mùa thu. Chênh vênh. Chợt nghe một cuộc đối thoại của hai mẹ con bên kia đường ray. Con sẽ tự đi được. Nhưng Mẹ sợ con ngã. Cũng như tôi nói với Mẹ, khó khăn chút ít có là gì. Cũng như Mẹ nói với tôi, nhưng Mẹ thương con. Vâng, trong cuộc sống, có những điều bản thân trải qua, bản thân chịu đựng, có thể không là gì, chẳng là gì, nhưng với một thực thể khác, đó là điều quan trọng. Cũng như ngược lại... Tôi mang máng nhớ ra trong ký ức rằng, có một lần, bạn tôi bảo, "mày mặc kệ nó đi. Sau này nó sẽ biết ai mới là người quan tâm đến nó nhất. Đẹp trai có mài ra ăn được đâu". Lúc ấy tôi không nói gì. 2 năm sau, tôi nhận ra, quan trọng là, cô ấy yêu người ta. Thế nên tôi yêu cô ấy thứ mấy thế giới này thì cũng chỉ là điều vớ vẩn. Và 5 năm sau tôi nhận ra, tất cả chỉ còn là một giọt ký ức. Qua rồi. Đôi khi, trong những điều mình cảm nhận, một vài thứ được ta mặc định rằng có giá trị ghê gớm. Nhưng thực ra, chỉ là mớ tro tàn. Chàng trai tuổi 20, ng...

Ám ảnh

Thực ra thì tâm hồn tôi khá đơn giản. Hay là nó bị ám ảnh bởi một số điều nên đơn điệu. Tôi cũng không ngẫm nghĩ cao xa gì. Chỉ là tự những nỗi niềm đưa đẩy thế. Đọc những điều tôi viết thì cũng hiểu răng... Tôi chối bỏ quá khứ. Nhưng lại khắc khoải về Một chiều Mùa thu - nằm co ro nghe mưa - bên tách Cafe ấm nóng - với một quyển sách quen... Chỉ có thế thôi. Gói gọn cả 20 năm tôi sống.

Những chuyến tàu.

Cuộc đời mỗi con người đi qua bao nhiêu bến tàu ? Những chuyến tàu dài. Những trạm tàu ngắn. Những chuyên tàu thường ngày. Những chuyên tàu cuộc đời. Người ta đi tàu, nếu không có một biến thiên nào đó, có lẽ đích đến của hành trình cũng chính là cái giới hạn xa nhất của cuộc đời, đến thời điểm ấy. Nên chăng giành riêng cho điều này một điều để suy ngẫm... Đã mấy lâu rồi tôi mới lại lang thang trên phố đông. Dòng người. Dòng đời. Tôi đi miên man giữa mùa thu. Se lạnh. Kéo chiếc mũ trùm đầu. Mùi hương xa lạ. Thành phố này... Chao ôi. Rồi lại trở về những bến tàu. Cuộc đời sẽ đi qua bao nhiêu bến tàu nữa đây... Tôi vẫn nhớ như in chuyến tàu hôm nao, chuyến tàu của hành trình mới !!!

Chông chênh cũng một kiếp người.

Hình ảnh
Những cơn gió mùa thu Cuốn úa vàng chiếc lá Ai đã là tất cả Trong nỗi nhớ mênh mang *** Những khoảng lặng chiều sang Khi mùa yêu gần lắm Có làn mây xanh thẳm Cuốn về phía chân trời *** Những suy ngẫm chơi vơi Của một đời mỏi mệt Ai bắt đầu đoạn kết Ai đi hết đường dài *** Những ngày đón ban mai Trong niềm vui thưở ấy Bây giờ đâu còn thấy Nhớ biết mấy Người ơi *** Những khoảnh khắc buông lơi Khi chân trời phía trước Ai qua dòng nước ngược Như được mất thăng trầm *** Những ảo mộng mông lung Cứ đi cùng năm tháng Ai như người chếnh choáng Trong vất váng cơn say... Cơn say đấy. Cơn say. Trong mênh mông. Trong ú ơ và vu vơ. Buông lơi hết trong một con mưa. Khi đất trời trở gió. Đi về làm gì trong mệt mỏi thời gian. Rồi cũng như thế. Rồi cũng qua thế. Rồi cũng trôi thế... Chông chênh, cũng một kiếp người !!!