Khi không còn trẻ dại.
Cánh diều từng là điều gì đó đẹp đẽ trong quá khứ. Nhưng rồi thì bây giờ, nó, có lẽ chỉ còn là dĩ vãng mênh mông...
Tôi từng thícch, yêu nhiều bài hát cũ. Nhưng rồi nó cũng bị lãng quên trong dĩ vãng nhạt nhoà.
Một ngày nào đó, khi mùa đông vừa đến, vùi mình trong khoảng không mênh mông. Và nhận ra một số điều đã chết. Không còn chờ đợi ta bên những gì ta đã trải qua. Đó phải chăng là những giây phút lặng ngắt của cuộc đời.
Những thứ đi qua, đi ngang cuộc đời. Những thứ mong manh hay là im lặng, trôi đi, như một cơn gió. Như một hơi thở.
Đã từng có lúc tôi sống và đam mê như một ngọn lửa. Ngày ấy đã trôi xa.
Tôi bây giờ vẫn sống, vẫn khao khát đam mê, nhưng tất cả mềm mại hơn một ngọn lửa.
Và hình như bớt dữ dội hơn một ngọn lửa.
Là khi ta không còn trẻ dại nữa.
Là khi ta biết đằng sau hoàng hôn là màn đêm, đằng sau bắt đầu thì lại là kết thúc.
Một lúc nào đó, con người có thể sẽ đứng yên và ngoảnh lại, nhớ về phố cũ mưa bay. Nhưng cũng chỉ để nuối tiếc.
Tôi 20. Tôi và nhiều điều tiếc nuối. Tôi cảm thấy chính bản thân mình đi qua bao nhiêu năm tháng, nhận được những điều đắng cay và đáng tiếc hơn là những vừa ý ngọt ngào.
Những điều đã qua, sẽ chẳng bao giờ thay đổi được. Chỉ làm ta nhăn nhó hơn thêm khi nghĩ về nhau trong một chiều mưa bên tách Cafe đắng ngọt.
Tôi những mong có thể từ bỏ những tính cách của mình. Phải chăng tôi quá cầu toàn. Nhưng chính bản thân tôi tại sao cũng không yêu thích cái bản ngã của mình, nhưng lại muốn khẳng định nó.
Điều mâu thuẫn ấy đi cùng tôi qua bao năm tháng rồi.
Tôi luôn luôn muốn xoá nhoà quá khứ. Không phải vì tôi cầu toàn.
Vì tôi khát khao một sự hoàn hảo !!!
Nhận xét
Đăng nhận xét