Chuyện người rong chơi.
Người ta thường tìm cho mình một cái thú để giành cho những lúc nhàn nhã. Hoặc là đến với nó để thấy nhàn nhã. Từ dạo sang bên này, đời sống tinh thần có nhiều hơn những khoảng lặng , tôi không (có cơ hội) vùi mình vào thế giới của sách như ở nhà. Nếu thời tiết đẹp, tinh thần phấn chấn, người ta có cả nghìn thứ để làm vơi đi những buồn lo vì cô độc xứ này. Hồi mới sang, vì buồn và cũng vì muốn thông tin cho bạn bè rằng mình còn sống, tôi cũng ham vác máy đi bấm lách tách đủ chỗ. Hannover có thể chưa mòn dấu chân nhưng những lúc rảnh rỗi tôi cũng đã đi được kha khá. Hamburg, Kiel, Lübeck và Ostsee, Westsee, cũng là những nơi tôi có dịp đi qua và chụp chơi một ít. Nói chung không vừa lòng lắm, nhưng cũng được. Sau đấy một thời gian, vì nhiều thứ buồn (buồn thật ấy) kéo ập đến, tôi thôi chụp. Và chăng tôi dần nhận ra - mà thực ra trước nay tôi vẫn biết - là chụp nhiều thì sẽ mất đi những giây phút chiêm ngưỡng nét tráng lệ của không gian bằng con mắt mình. Nhìn đời bằng con mắt của n...