Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 6, 2013

Chuyện người rong chơi.

Người ta thường tìm cho mình một cái thú để giành cho những lúc nhàn nhã. Hoặc là đến với nó để thấy nhàn nhã. Từ dạo sang bên này, đời sống tinh thần có nhiều hơn những khoảng lặng , tôi không (có cơ hội) vùi mình vào thế giới của sách như ở nhà. Nếu thời tiết đẹp, tinh thần phấn chấn, người ta có cả nghìn thứ để làm vơi đi những buồn lo vì cô độc xứ này. Hồi mới sang, vì buồn và cũng vì muốn thông tin cho bạn bè rằng mình còn sống, tôi cũng ham vác máy đi bấm lách tách đủ chỗ. Hannover có thể chưa mòn dấu chân nhưng những lúc rảnh rỗi tôi cũng đã đi được kha khá. Hamburg, Kiel, Lübeck và Ostsee, Westsee, cũng là những nơi tôi có dịp đi qua và chụp chơi một ít. Nói chung không vừa lòng lắm, nhưng cũng được. Sau đấy một thời gian, vì nhiều thứ buồn (buồn thật ấy) kéo ập đến, tôi thôi chụp. Và chăng tôi dần nhận ra - mà thực ra trước nay tôi vẫn biết - là chụp nhiều thì sẽ mất đi những giây phút chiêm ngưỡng nét tráng lệ của không gian bằng con mắt mình. Nhìn đời bằng con mắt của n...

Mưa & Nỗi Nhớ.

Hình ảnh
Ai đưa mưa về, qua phố. Gió ngủ quên. Quá vãng màn đêm. Đêm hiền như hơi thở. Tôi thì buồn. Và tôi nhớ. Đêm thì dài. Và đêm bơ vơ. Một câu thơ ai viết như lời hát Ký ức nhàn nhạt Hát về Em, về ngày mưa nắng song đôi, về những nổi trôi chưa bao giờ ta nghĩ đến Ký ức xưa Vụn,  Như đồng cỏ úa. Một Màu. Mênh Mang. "Ở đây không có sóng, không có gió, không có cánh buồm. Chỉ là đồng bằng. Giờ thì Anh hiểu lời Cô nói:  - Em không muốn Anh Yêu Em. Thương thì được. VÌ thương như biển, Yêu như sóng. Mà sóng thì chóng tan. Anh chưa bao giờ là bờ cát bao là nguyện ôm tất cả những mênh mông của biển cả vào lòng. Anh chỉ như con sóng thích phù phiếm, cứ xô mãi vào con thuyền, chỉ để gần cánh buồm..." Điều mà chưa bao giờ ta nghĩ đến, là sống tiếp những dọc dài của khoảng trống không nhau. Chưa bao giờ, kể cả ngày mà Em ngồi dựa vào vai Anh cùng những vòng xe không mệt mỏi. Chưa bao giờ, kể cả khi Hà Thành chớm thu chìm trong hương Hoa Sữa. Chưa bao giờ, k...

Tíc tắc E.

Hình ảnh
Khép mình một góc, quên đời mệt nhọc...

Nhịp thở.

Hình ảnh
Hannover, 24.06.13 Nếu một ngày Em lặng lẽ quên Anh Ai còn kể những ký ức về mong manh Yêu - Nhớ ... Ngày hôm qua ta gọi nhau là nhịp thở Để đến nay chẳng kịp giữ lại gì Và một ngày ta vội vã chia ly Em chẳng đi xa, chỉ là bước ra ngoài vòng tay Anh với Vòng tay nào xa xôi rồi chới với Chuyện ngày qua được mất cũng đầy vơi Ngày chúng mình cùng dạo bước đôi nơi Nghe lá thu rơi, nương tựa nhau chiều phố xa trở gió Em ngày ấy hiền ngoan như nhánh cỏ Anh lặng thầm như cơn gió chiều đông Nụ hôn đầu dài như biển mênh mông Như cơn gió thổi vào khoảng không Tháng Tám Chốn hò hẹn khi mùa về ảm đạm Là phố phường và những chuyến đi rong Và những ngày đông đầy vị nhớ mong Phố cũ, đường xa hay tất cả những ký ức làm lòng bỏng rát Những nụ cười trên phố sao nhàn nhạt Những cơn mưa chẳng dịu mát lòng Anh... Thực ra, chuyện với Em chưa bao giờ đủ độ lùi để tôi cho nó thành quá vãng, để tôi viết về Em một cách bình tĩnh nhất. Những nỗi nhớ chẳng dịu nhẹ bao giờ.

Nhớ Mưa Tháng Tám

Hình ảnh
Hannover 31.01.2013 Tôi lớn lên ở một thành phố ven biển. Thứ làm tôi nhớ nhiều về quê nhà nơi ấy, không phải là tôm cua cá mực, không phải gió Lào bỏng rát, và càng không phải là những gì thuộc về buồn vui học trò. Tôi nhớ nhiều về những cơn mưa tháng Tám . Miền Trung kéo dài một dải hẹp ngang nối hai miền đất nước. Người ta nói văn vẻ, thì đất nước mình như người còng lưng gánh đòn gánh mà miền Trung là cái đòn bằng tre cật ấy. Thế nên dân mình vất vả. Thế nên nước mình nghèo. Miền Trung năm nào cũng hứng chục cơn bão, và thành phố tôi lớn lên cũng thế. Suốt mùa thu âm lịch năm nào cũng nghe tin đài báo bão... "Tin bão xa cơn bão số xx. Chiều nay tâm bão ở vị trí yy độ vĩ bắc, zz độ kinh đông..." Những cơn bão mang theo những cơn mưa nhiệt đới tới đất liền. Những cơn mưa tháng Tám. Ấy là những cơn mưa ào ào mạnh mẽ "thối đất thối cát". Những cơn mưa quất những giọt nước tê tái vào mặt người đi đường trong tiếng sấm chớp giờ tan tầm. ...

Nhàn Cư.

Hình ảnh
Thành thực thì, đang từ Người Bận Rộn chuyển sang Nhàn Cư , nó cứ thế nào ấy. Thật đấy. Thi xong, dọn nhà dọn cửa, đi chợ mua sắm, cắt tóc, nấu ăn, đá fifa. Mãi cũng chán. Thế mà tôi mới chỉ ngồi chơi xơi nước có 4 ngày thôi đấy. Một ngày của sinh viên hậu thi cử bắt đầu từ 9h (chắc tại tôi vẫn chưa quen ngủ muộn) với một tách Cafe. Ngồi cà kê trên mạng một lúc, đọc đủ thứ tin trên trời dưới bể (nhưng tôi không bao giờ đọc những cái tin ba lằng nhăng, kể về những thứ negativ ở nhà), hỏi thăm người này người kia, nhắn nhủ bạn bè, thường tôi ăn trưa với mì tôm, hoặc bánh mì. Xong đâu đấy lại ngồi đến chiều. Cũng vẫn cà kê, nhưng thường là đọc tiếp những quyển sách tôi đã down về từ tháng trước. Tiếp List sách của H.Murakami, một vài sách khảo cứu về châu Âu trung cổ và cổ đại. Từ dạo nói chuyện nhiều với anh V., tôi chuyển hẳn những mối quan tâm về sử châu Á, sang sử châu Âu. Nói thẳng ra thì, trong cái thời kỳ mà Văn Lang mình còn chưa dựng nước, người Hi Lạp và Ba Tư đã đánh t...

Niềm Đau

Hình ảnh
Sao Em chưa kể cho Anh Mùa đông chắn lối mong manh, ai về Để rồi sau những u mê Hoàng hôn lại đến, vỗ về niềm đau Những ngày băng giá tan mau Ngõ xưa phố cũ nhuốm màu bi ai Một mình Em với ban mai Hỏi ai còn nhớ dặm dài chia phôi Nụ hôn từng ngọt bờ môi Đêm dài nhớ những nổi trôi cuộc đời Giờ tìm Em khắp nơi nơi Tìm trong ký ức những lời yêu thương Lối về thấm đẫm màn sương Còn ai mải miệt dặm đường như ta Có đi mới biết chia xa Hẹn thề, đôi lúc, cũng là niềm đau