Nhịp thở.
Nếu một ngày Em lặng lẽ quên Anh
Ai còn kể những ký ức về mong manh Yêu - Nhớ ...
Ngày hôm qua ta gọi nhau là nhịp thở
Để đến nay chẳng kịp giữ lại gì
Và một ngày ta vội vã chia ly
Em chẳng đi xa, chỉ là bước ra ngoài vòng tay Anh với
Vòng tay nào xa xôi rồi chới với
Chuyện ngày qua được mất cũng đầy vơi
Ngày chúng mình cùng dạo bước đôi nơi
Nghe lá thu rơi, nương tựa nhau chiều phố xa trở gió
Em ngày ấy hiền ngoan như nhánh cỏ
Anh lặng thầm như cơn gió chiều đông
Nụ hôn đầu dài như biển mênh mông
Như cơn gió thổi vào khoảng không Tháng Tám
Chốn hò hẹn khi mùa về ảm đạm
Là phố phường và những chuyến đi rong
Và những ngày đông đầy vị nhớ mong
Phố cũ, đường xa hay tất cả những ký ức làm lòng bỏng rát
Những nụ cười trên phố sao nhàn nhạt
Những cơn mưa chẳng dịu mát lòng Anh...
Thực ra, chuyện với Em chưa bao giờ đủ độ lùi để tôi cho nó thành quá vãng, để tôi viết về Em một cách bình tĩnh nhất. Những nỗi nhớ chẳng dịu nhẹ bao giờ.
Nhận xét
Đăng nhận xét