Mưa & Nỗi Nhớ.
Ai đưa mưa về, qua phố. Gió ngủ quên.
Quá vãng màn đêm. Đêm hiền như hơi thở.
Tôi thì buồn. Và tôi nhớ.
Đêm thì dài. Và đêm bơ vơ.
Một câu thơ ai viết như lời hát
Ký ức nhàn nhạt
Hát về Em, về ngày mưa nắng song đôi, về những nổi trôi chưa bao giờ ta nghĩ đến
Ký ức xưa
Vụn,
Như đồng cỏ úa.
Một Màu. Mênh Mang.
"Ở đây không có sóng, không có gió, không có cánh buồm. Chỉ là đồng bằng. Giờ thì Anh hiểu lời Cô nói:
- Em không muốn Anh Yêu Em. Thương thì được. VÌ thương như biển, Yêu như sóng. Mà sóng thì chóng tan.
Anh chưa bao giờ là bờ cát bao là nguyện ôm tất cả những mênh mông của biển cả vào lòng. Anh chỉ như con sóng thích phù phiếm, cứ xô mãi vào con thuyền, chỉ để gần cánh buồm..."
Điều mà chưa bao giờ ta nghĩ đến, là sống tiếp những dọc dài của khoảng trống không nhau.
Chưa bao giờ, kể cả ngày mà Em ngồi dựa vào vai Anh cùng những vòng xe không mệt mỏi.
Chưa bao giờ, kể cả khi Hà Thành chớm thu chìm trong hương Hoa Sữa.
Chưa bao giờ, kể cả khi lá thôi rơi trên bờ vai Em, lúc bên Anh trên đường Hoàng Diệu.
Chưa bao giờ, kể cả khi chuyến bay cuộc đời đưa Anh về miền không Em.
Nếu những điều giả dối vây quanh, có chăng một niềm Yêu mong manh đưa Anh về lại ?
Mà thôi, đã qua rồi !!!
Nhận xét
Đăng nhận xét