04.17
Cuộc đời mỗi chúng ta, tựa như một list những bản nhạc vô tận, hoặc buồn và vui, lặp đi lặp lại. Vui nghe nhạc, buồn nghe lời. Có lúc nhàm chán, có lúc thấy dường như thật thổn thức. Có lúc lại nhẹ nhàng đắm chìm trong mông lung xa vắng.
Và dù gì đi chăng nữa, điều quan trọng nhất có vẻ như chính là luôn tìm được một nơi an trú cho bản thân trong cái dòng chảy vô cùng ấy.
Như mọi nguồn cơn buồn vui khác trong đường đời, cảnh vật và thời tiết bao giờ cũng tác động nhiều đến tâm trạng của tôi. Tháng Tư vẫn như mọi năm trên vùng đất lạ lẫm này. Chợt nắng rồi chợt mưa, ngày mai không biết gió có nổi lên hay giông tố cùng đi kèm khi hoàng hôn tắt nắng. Trong cái mênh mông bao la ấy - như tôi đã nghĩ rằng sự lặp lại của thời gian - bản thân tôi lặng nghĩ về những điều đã qua với những kinh nghiệm ngỡ như thật nhiều nhưng chẳng giúp gì được cho chính mình trong một vài hoàn cảnh ngặt nghèo.
Người ta vẫn nói rằng cuộc đời nhẹ nhàng năm rộng tháng dài được an nhiên tự tại, đó là cảnh giới đẹp nhất của nhân sinh, chẳng phải vậy sao. Nhưng vì con người là sân si, nên sẽ chẳng bao giờ có giới hạn. Nếu cảm nhận được giới hạn, đưa bản thân mình thả nhẹ vào dòng đời, thì đó gần như đã đạt được đến khải huyền của bất kỳ một thứ tôn giáo nào đấy, mà ta không còn sợ hãi trước luôn hồi, và có vẻ như cũng không còn nằm trong vòng luôn hồi ấy.
Như chính đạo Phật vẫn luôn bi quan về nhân sinh, rằng nhân sinh chỉ có sầu đau buồn khổ, thì đạo Phật cũng lại cho rằng vì con người còn có kiếp sau để hy vọng và tốt đẹp hơn, nên nhân sinh vẫn còn ánh sáng. Phải chăng chính bản thân mọi tôn giáo - con đường giải cứu cho nhân loại - đều tồn tại hai mặt của một vấn đề, và chúng chưa bao giờ cần phải tách bạch với nhau, nên sự khải huyền nào cũng mang đầy màu sắc kỳ vĩ nhưng cũng vụt biến tan như một cơn gió mà thôi.
Mà tôi thì chẳng muốn nói về tôn giáo. Chỉ là đôi khi trong những bận rộn, mệt mỏi, ngặt nghèo, hoặc khi bản ngã bị dồn vào chân tường và cần một điểm tựa hoặc một sự giải thoát siêu hình bên ngoài những tương tác với con người, thì có lẽ bản thân ta ai cũng cảm thấy mang máng sở ngộ về bất kỳ một tín điều nào đó đã từng được tôn giáo nào đó nhắc qua. Vì chính chúng ta cũng nhỏ bé và nằm trọn vẹn trong dòng chảy nhân sinh to lớn không cùng ấy.
Tháng Tư sắp qua. Mong mọi việc rồi sẽ tốt đẹp hơn. Ít nhất để tôi còn có thể thảnh thơi gọi điện nghe giọng Em từ mười ngàn cây số, và rồi có thể thư thả ngắm nhìn hàng cây tháng Năm xanh bừng sự sống. Chứ không phải là những bận rộn bất tận không đầu không cuối thế này.
Dù sao thì, trong những lúc thở không ra hơi thế này, cảm thấy bản thân có lẽ đã đúng với lựa chọn của mình. Với bạn đồng hành, với hành trình, với mọi điều phía trước.
Nhận xét
Đăng nhận xét