Ngẫu nhiên
01.2015
Tóc tôi đã dài lắm rồi, dài nhất từ bé đến lớn. 4 tháng chưa cắt tóc và tôi hình dung được tóc dài đến vai là thế nào. Một đêm tháng 1 lạnh lẽo của xứ sở này, nhìn thấy gương mặt mình do camera trước của điện thoại vô tình được kích hoạt, chợt cảm thấy mình dường như đã sống qua một quang đời với thời gian dường như là vô tận.
Tóc tôi đã dài lắm rồi, dài nhất từ bé đến lớn. 4 tháng chưa cắt tóc và tôi hình dung được tóc dài đến vai là thế nào. Một đêm tháng 1 lạnh lẽo của xứ sở này, nhìn thấy gương mặt mình do camera trước của điện thoại vô tình được kích hoạt, chợt cảm thấy mình dường như đã sống qua một quang đời với thời gian dường như là vô tận.
Rốt cuộc thì tôi đã và đang bước trên con đường mình mong muốn. Đêm nay, đêm đầu năm xứ này, tôi cầm đàn guitar, hát "đôi bờ" trong một căn phòng nhỏ, dưới ánh đèn vàng vọt, cùng nỗi buồn mênh mang không cùng. Nỗi buồn ấy như một dòng suối, chảy róc rách đêm ngày từ khi chiếc máy bay cất cánh trên bầu trời Hà Nội gần 1000 ngày trước. 1000 ngày sau, tôi đi qua bao nhiêu đường đất, mở những lối phiêu lưu, đón những người đến và đi, thành công và thất bại, cùng những thăng trầm cuồng dại của tuổi trẻ. Ngày ấy tôi 19, ra đi cùng những hoài vọng cao xa của cuộc đời chưa chạm ngưỡng chênh vênh. Tôi hôm nay 22, biết được hơn rằng, cuộc đời vốn dĩ chẳng có gì là mãi mãi cả.
Ngoài kia là màn đêm bao la. Cuộc đời tôi lúc này, có lẽ cũng đang mò mẫm trong màn đên để đi về phía bình minh của chính mình. Những khó khăn cuốn lấy bản ngã tôi, đôi lúc xô tôi đến tận cùng tuyệt vọng. Mà nếu không có một thứ sức mạnh tâm linh vô hình từ Ba, có lẽ nhiều khi tôi đã ngã xuống giữa gian khó nghìn trùng.
11.2014
Tháng Mười Một đi qua
Màu hoa không thắm lại
Có người đi xa mãi
Chân trời ngơ ngác xanh
Tháng Mười Hai
Anh kể người nghe chuyện tháng Mười Hai
Ký ức chao nghiêng, mùa mê mải gió
Mưa nắng chao nghiêng, chơ vơ nhành cỏ
Hoa cúc buồn bỏ góc phố đi rong
11.2014
Tháng Mười Một đi qua
Màu hoa không thắm lại
Có người đi xa mãi
Chân trời ngơ ngác xanh
Tháng Mười Hai
Anh kể người nghe chuyện tháng Mười Hai
Ký ức chao nghiêng, mùa mê mải gió
Mưa nắng chao nghiêng, chơ vơ nhành cỏ
Hoa cúc buồn bỏ góc phố đi rong
...
Chưa kịp viết cho Em
Một bài tình ca cuối
Khi Người đi rất vội
Đến chân trời xa xôi
Giận hờn có thế thôi
Rồi Người xa Anh mãi
Dòng đời trôi mê mải
Để chúng mình chia hai
Chuyện tình rồi phôi phai
Hôm mai thành nỗi nhớ
Dẫu từng là nhịp thở
Rồi cũng thành cơn mơ
Một bài tình ca cuối
Khi Người đi rất vội
Đến chân trời xa xôi
Giận hờn có thế thôi
Rồi Người xa Anh mãi
Dòng đời trôi mê mải
Để chúng mình chia hai
Chuyện tình rồi phôi phai
Hôm mai thành nỗi nhớ
Dẫu từng là nhịp thở
Rồi cũng thành cơn mơ
Nhận xét
Đăng nhận xét