Nhảm

Với tay bật lò sưởi, đóng của sổ. Đó là những điều anh làm khi trở về nhà, sau một ngày bận rộn. Phải, anh đã quen với nhiều thứ trong cuộc sống ở đây, cuộc sống nhàm chán buồn tẻ ở đất nước này.
Bật đèn, thả người xuống nệm, anh nghĩ mình có đang quên gì không ?
Quên gì từ xa xôi rồi ?

Anh đã từng ở một nơi ồn ào và nóng bức, sống qua những năm tháng vội vàng, ưa đọc tiểu thuyết cận đại, chỉ uống Cafe fil và không bao giờ đi giày vì nóng.
Anh đã từng có một nơi để trú ngụ, hai ngôi nhà cạnh nhau, ăn cơm bên nào thì chỉ cần báo trước một tiếng, chạy qua chạy lại giữa khoảng sân nhỏ, cưỡi xe đạp vi vu khắp thành phố nhỏ.
Chính Anh đó cũng đã từng một thời rất yêu đời, đã sống một vài mùa đông mà tự bản thân cảm thấy có thể sưởi ấm không chỉ cho mình mà còn cho người khác nữa, ở tuổi 14, 15 gì đấy của gần một thập kỷ trước.
Nhưng
Anh bây giờ đã thôi uống cafe fil Việt Nam, chỉ uống Cafe máy. Luôn đi giày. Hạn chế đọc tiểu thuyết. Cũng không còn ai chờ cơm.
Thật lạ lùng.
Ở tuổi 23, anh nghĩ mình chẳng có gì. Nhưng thật ra anh đã từng là rất nhiều bản thể trong quá khứ. Đã đi quả đủ ngọt bùi cay đắng, mất mát và bình yên, vỡ tan và lành lại. Anh không rõ những điều từ ngày cũ bây giờ để lại dấu vết gì trong anh hay không? Nhưng quả thực có một vài thời khắc trong đời, anh gặp lại những điều như đã từng xảy ra, không phải deja vu, mà là một điều đã qua, đã quen, mơ hồ hiện hữu giữ từng hơi thở.
Nhưng mà có một điều anh chưa bao giờ trải nghiệm.
Gặp nhau, biển xô sóng trào ?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Thịnh tình khó khước.

6 Năm. Về chúng ta.

đầu năm nói chuyện nhân sinh (st)