Tịch Dương

Tôi nhớ hồi còn ở hà Nội, đi học tiếng đức, những chiều muộn về đoạn qua Bưởi, LLQ. Dòng người mờ nhòe đi trong tiếng nhạc. Mọi giác quan đông cứng trong khoảnh khắc. Tôi đã từng ở đó, giữa 8 triệu người. Giữa nơi phồn hoa ấy. Không biết những năm tháng ấy giờ rơi về đâu ?

Tan làm. Tôi đi dọc từ Terminal B sang terminal A. Nhìn hoàng hôn. 10 giờ tối mùa hè, xứ này mặt trời mới vừa lạnh. Tựa mình vào một hàng ghế, nhìn chân trời và nghe cảm giác mệt nhoài dậy lên từ vô minh. Cảm giác bước chân mình dần rời xa những gì thuộc về quá khứ. Thấy thôi không còn bé nhỏ nữa. Dù thật mỏi mệt.

Tịch Dương vô hạn hảo
Chỉ thị cận hoàng hôn

Tôi không biết rồi có bao nhiêu hoàng hôn nữa sẽ trải qua trên mảnh đất này.

"Có ai ngờ, chuyện tình mình, rồi tan vỡ."

Tôi không có gì đểv iết bây giờ. Tôi cảm thấy thực sự có một vết nứt, rất sâu và rõ ràng, trong sâu thẳm đáy tim.
Này Người, rốt cuộc Anh vẫn lại là kẻ lãng du. Bao nhiêu năm rồi. Sẽ có ngày Anh dừng lại không ?

Tịch dương. Có nỗi buồn nào bằng nỗi buồn tịch dương. Là khi cánh chim mỏi thênh thang về tổ. Là bầy sói hoang trở dậy cho một đêm say mồi. Là huy hoàng vầng dương khuất nẻo. Là muôn trùng đêm tối chiếm lĩnh không gian.
Anh thì vẫn ở đây. Tự hỏi rốt cuộc anh nên làm gì. Cho Ta. Cho mãi mãi.

Tháng Sáu. Hai Không Một Sáu.
Rất buồn và Nhớ Em.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Thịnh tình khó khước.

6 Năm. Về chúng ta.

đầu năm nói chuyện nhân sinh (st)