Saxophone
Như dạo xưa mới nghe Kenny G., đến giờ tiếng kèn Saxophone vẫn là điều gì đó huyền hoặc mãi, tựa như ánh nắng vàng trải trên nền cỏ xanh, vô tận.
Mùa đông sắp qua rồi. Mùa đông năm nay, anh đã đi qua những miền xa xôi nhất, cũng là thân thuộc nhất, với những yêu thương ngọt ngào. Bây giờ, lại dưới vòm trời này, nghe tiếng Saxaphone và tự hỏi, rằng có một đường chân trời nào cho những nỗi buồn tự trong tâm ? Hay mọi thứ cứ tràn dâng qua những bến bờ, như sóng đại dương ?
Những miền anh đã đi qua. Hay những năm tháng trôi vội vào quá khứ. Những gương mặt người vội quên trong niềm nhớ. Những điều ấy tiếng kèn Saxophone có khi lại là thứ duy nhất tóm gọn và kể lại trọn vẹn dưới ánh nến đêm mưa.
Bây giờ, nếu như một chớp mắt thôi ta lại về lại bên nhau. Có lẽ chỉ một giấc ngủ quên trong tiếng kèn xa xôi.
Nhận xét
Đăng nhận xét