Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2013

N.

Hình ảnh

Cố lên !!!

Lâu lắm tôi mới lại ở một mình đêm cuối tuần. Anh P. về Việt Nam, anh T. đi chơi, tự nhiên lâu lâu mới lại thấy yên tĩnh thế này. Bật những bản nhạc không lời một thời mê mẩn. Nghĩ về những điều sẽ tới. Một đêm thứ Bảy... Cũng lâu lắm rồi tôi mới lại thấy mọi thứ bộn bề lo toan thế này. Nhiều khi, tất cả xung quanh như quay lưng lại với ta, không biết vì lý do gì. Cũng có thể ta sai ở đâu đó. Hoặc sai rất nhiều. Có những lúc lang thang trên đường, tự nhiên bất chợt hụt hẫng vì những ảo tưởng bấy lâu. Không phải là bởi đã vin vào một niềm tin không có thật. Chỉ là mình chưa cố gắng đúng mức mà thôi. Trước nay tôi vẫn luôn nghĩ rằng, hễ đi là đến, và thời gian còn ở phía trước. Nhưng không. Cuộc đời ta được định vị từ những điều nhỏ nhặt nhất. Sai từ một chiếc ốc vít, cỗ máy cuộc đời có thể sẽ thành đống sắt vụn. Tôi thấy nỗi khó khăn ngày càng nhiều. Dù sao thì cũng dao động chỉ 5 giây thôi, và phải tiếp tục đứng lên. Ở đời chẳng có cái gì tự nhiên đến cả. Mỗi lúc kh...

Đoạn tuyệt.

Đường tương lai muôn trùng Chí trai phải hào hùng Nếu không là vĩ nhân Đừng mơ mộng giai nhân

31.10.13

Vậy là rốt cuộc, việc trưởng thành mang đến cho người ta một điều gì đó, thay đổi nhiều quy tắc của bản thân. Mà rốt cuộc bản thân cũng không cưỡng nổi cái lực đang lên ấy. Để rồi bị dịch chuyển rất nhiều. Đêm nay, chẳng biết là đêm thứ mấy, và sau này còn bao nhiêu đêm trong đời tôi ngồi trong căn phòng tối, nghe đi nghe lại "The Moon Represents My Heart" - tất nhiên là bản không lời của Kenny G. Tôi trước nay vẫn là người dễ bị ám ảnh bởi những thứ bản thân xem trọng. Hễ điều gì được lý trí bảo rằng nên, thì tôi nghĩ rất nhiều về nó. Đến độ thấy mọi thứ xung quanh quá đỗi mong manh . Để thành ám ảnh. Thực ra mà nói, tôi không rõ mình chờ đợi điều gì bây giờ. Mọi thứ đang khá mơ hồ. Hoặc quá rõ ràng theo như anh V. Hoặc quá mờ mịt và đến độ tối tăm vĩnh viễn, theo ý tôi. Chẳng lẽ tôi yếu đuối đến thế sao ? Không phải lần đầu, cũng đã tự nhủ với bản thân là sẽ cứng rắn. Thế mà rồi lại chẳng làm được. Rồi cũng lại vu vơ đến tận cùng. Nghĩ thì cũng nực cười. Nhưng...

Vụn vặt 5

Lâu lâu trong đời, người ta lại cảm thấy chu kì của mình rơi đến những nốt trầm nhất. Tháng 9 năm nay là một thời gian như thế với tôi. Học hành ở giai đoạn Demo, công việc giang dở, tình cảm rối mù, nhà cửa xác xở (vì bẩn), tiền thì cạn dần. Tự nhiên thấy chan chán, thấy một chút tối mù, một chút muốn buông lơi. Thế rồi tháng Mười sang. Khởi đầu tháng Mười là một chuyến đi, chả biết hữu duyên hay không. Ra về, lòng không khỏi bật lên những câu hỏi. Không khỏi suy tư. Vô tình hay hữu ý ? Rốt cuộc tôi chẳng mang gì về ngoài một cái nắp chai cũng như là để lòng nhẹ bẫng như không. Tháng Mười lại đưa đến những ngày âm u. Những chiều chăm chỉ đi ném Bewerbung cho các hàng quán, công ty ở Hannover này được trả công bằng những phong bì thư Absagen to đùng nằm trong thùng thư. Đó là một buổi chiều tối tăm. Tự nhiên thấy mọi thứ mong manh và hữu hạn đến chớp nhoáng. Tất nhiên buổi chiều ấy tôi vẫn xuống phố, đi vô định thế. Những từ chối đầu tiên ở mảnh đất này, thật tệ khi nhận ch...

Hứa

Hứa với Anh đi, là mình sẽ quên nhau Để ký ức phai màu cùng năm tháng Dấu nỗi nhớ khi mùa về bảng lảng Dấu nỗi buồn theo những chuyến đi rong Hứa với Anh đi, là sẽ chẳng hoài mong Mưa tháng Tám thôi quặn lòng hai đứa Gió tháng Mười vợi nỗi buồn một nửa Hoàng hôn giờ ai tựa cửa ngóng trông Hứa với Anh đi, là hờ hững với mùa đông Đừng xuống phố khi không ai bên cạnh Mang khăn ấm  ngày sang mùa trở lạnh Khi vắng Anh, đừng hát khúc tình ca Hứa với Anh đi, là MÃI MÃI chia xa Ngày Em đến phai nhoà thành sương gió Ngày Anh đi hoá tàn tro màu lửa Nụ hôn đầu say đắm hoá cơn mưa. 12.10.13

[Bóng Đá] Hồi ức 2010

Hình ảnh
Một bài báo cũ, từ nhiều năm rồi. Bài báo duy nhất tôi còn nhớ trong vô vàn những thứ được đăng trên mạng, về Man Utd. -------------------- MU: Trong Hơi Thở Cuối Dâng Trời Đất Từ The Light, Sir Alex giõng dạc khẳng định: “Tôi tự hào về đội bóng, về các chiến binh thực thụ ngày hôm nay”. Từ Manchester, Nani ra lời hiệu triệu: “Hãy chờ đấy, chúng tôi không bao giờ bỏ cuộc!”. Từ trái tim, Vandersar nói tiếng lòng mình: “Bây giờ, đội bóng cần phải trở lại tập luyện. Các CĐV sẽ lại đến Old Trafford, và cả đội muốn có một ngày Chủ Nhật tuyệt vời dành tặng họ”. Các cầu thủ biết rằng người United vẫn đến để nhìn ngắm những đứa con của họ. Vẫn vỗ tay. Vẫn hát. Để nói lời tạm biệt và cảm ơn khi đã cùng nhau đi hết một đoạn đường dài. Sẽ không quá lời nếu khẳng định rằng, Premiership 2009/2010 là mùa giải hấp dẫn bậc nhất trong lịch sử. Đó cũng là mùa bóng đầy biến động của M.U với hàng loạt trụ cột ra đi, đã bộc lộ vô số yếu điểm chết người, đã luôn làm tất cả sống trong bất an, hồi ...

Hà Nội - Hannover

Hình ảnh
Hà Nội tháng Mười chắc đã đón heo may Những đôi tình nhân lại tay trong tay xuống phố Anh - Hannover ra đường toàn gặp Thổ Hoặc xì xầm tiếng Nga ngố em ơi ... Hà Nội tháng Mười cúc vàng rực đôi nơi Những con phố đầy vơi hương hoa sữa Hannover tháng Mười buồn một nửa Sang kỳ rồi tiền học đóng chưa anh ? ... Hà Nội tháng Mười đón cái lạnh mong manh Mùi cốm mới vẫn ngọt lành như cũ Hannover tháng mười mây vần vũ Lá rụng vàng quét mỏi rũ cả tay ... Hà Nội tháng Mười tà áo trắng tung bay Những ngày vui cùng vòng tay bè bạn Hannover tháng Mười anh chán ngán Visa thì hết hạn, biết làm sao ? ... Em bây giờ tựa vầng sáng trên cao Anh vẫn biết chẳng thể nào với tới Những kỷ niệm hôm nao cũng vời vợi Thôi đành lòng quên lãng, Em ơi. Tôi chưa bao giờ yêu mùa thu Hà Nội cả, Hà Nội chắc cũng chưa bao giờ chịu yêu tôi. Nhưng lại ở Hannover nhớ về Hà Nội. Chỉ là vì đã yêu Em ở Hà Nội, thế thôi. Hannover 02.10.13 Kỉ niệm 365 ngày chia tay. ...

Chênh vênh

Hình ảnh
Gió lại về hoang vu trên mọi nẻo phố Anh qua. Như mùa Thu một năm về trước. Như mùa Thu của nhiều năm đã qua. Tháng 10, nước Đức đã vội mang áo khoác ra mặc mất rồi. Những bóng người xiêu đi vì gió. Lá cuốn theo mùa sang. Những vạt áo mỏng manh run lên trong cái lạnh đầu mùa. Dây đeo của chiếc cặp chéo rung lên trong gió.  Và Anh vẫn chênh vênh trong tất cả. Cái cảm giác chênh vênh thân quen khi mùa về như là một niềm yêu huyền hoặc. Chẳng bao giờ Anh muốn vứt bỏ nó. Để mỗi lúc mùa về, nỗi nhớ vẫn như ngày xưa, trở lại như chỉ vừa khoảng khắc trước. Mùa về, cũng là lúc những thói quen ngày xưa trở lại. Co ro mỗi sáng sớm trong tấm chăn mỏng. Nghe những bản tình ca. Dậy sớm hơn một chút để pha Cafe. Nghe gió xào xạc cuốn lá vàng trên những vòm cây.  Bao giờ cũng thế, Mùa Thu thì Anh lại nhớ Em nhiều. Thành phố quê nhà, thành phố nhỏ của chúng ta ấy, cũng như thế mỗi độ thu về. Hồi ấy, cái hồi mà còn được thấy Em trọn vẹn mỗi mùa, thì đã có lúc Anh tin rằng Em...

Against.

Hình ảnh
Em có biết chân tâm chừng im vắng Là ẩn tàng một rực rỡ xuân dương Em có biết giữa đôi bờ bi ngạn Là tiềm tàng một đại ngã yêu thương Hồi ấy, cái hồi mà chưa bao giờ nghĩ là sẽ "accessible" một cách lãng xẹt đến thế này , thì , Mùa đã từng rất đẹp.

Vụn vặt 4.

Hình ảnh
1. Tôi vẫn đọc Blog của anh N. như một thói quen. Để luôn nhớ rằng đã có những ngày mọi thứ mới mẻ và sáng tươi như thế ở tuổi 17 . Để luôn tin rằng bước chân cuộc đời sẽ đưa tôi đến nơi ấy, nơi thuộc về ước mơ . Để luôn biết rằng tôi vẫn cần sửa mình mỗi ngày cho một tương lai đẹp đẽ. Chưa bao giờ tôi hết háo hức khi đọc lại những "Tíc tắc", "In to the wild". Chưa bao giờ tôi thôi nghiền ngẫm ý nghĩa mỗi bức ảnh trong từng Entry của anh. Trong cuộc đời, có rất ít người mà bạn cảm thấy mình có thể học hỏi họ suốt đời. Anh N. với tôi, là một người như vậy. 2. Người ta nói Ma Kết bị ấn tượng mạnh bởi mùi vị. Tôi nghĩ, thế cũng đúng. Tôi không thích mùi nước hoa. Không thích mùi thức ăn cho mèo. Không thích mùi dầu xả áo quần. Không thích mùi nhựa bị nóng. Tôi thích mùi giấy mới. Thích mùi bàn tay Mẹ. Thích mùi hộp gỗ đàn Guitar. Mùi hương trên tóc Em nữa. Tôi đã quên mùi gió Lào. Quên mùi món ăn Mẹ thường nấu năm nào. Quên luôn cả mùi oải hương tr...

Vụn Vặt 2.

Hình ảnh
Tôi ghiền Cafe đủ nhiều, để mỗi sáng nếu không phải vội đến trường, thì đều uể oải nếu chưa bấm nút đun một ấm nước, cho Cafe bột vào chiếc filter giấy cỡ 2 rồi mới đi đánh răng rửa mặt. Cái động tác chế nước sôi vào filter như một thói quen, như một nghi lễ cẩn trọng để bắt đầu ngày mới. Nếu tín đồ đạo Hồi xem việc cầu nguyện lúc bình minh là để tôn vinh Mặt Trời, thì với tôi, pha một tách Cafe để mời Mặt Trời mỗi sáng cũng là một điều không quá rườm rà. Trong "Vang bóng một thời" , Nguyên Tuân đã say mê miêu tả một cụ Cử trong thời tàn của Nho học bắt đầu một ngày với Trà Tàu như là một cách để di dưỡng cái tinh thần của một thời xưa cũ. Tôi bị ấn tượng nhiều về những trang viết ấy trong Vang Bóng Một Thời, để mãi đến bây giờ vẫn hy vọng một ngày nào đó được đối ẩm với một tri kỷ bên một lò than nhỏ, cạnh một cái ấm da lươn làng Chu Đậu, giữa gian phòng thoảng hương trà ướp hoa nhài, trong một buổi mai tháng Chạp. Cũng vì thế, tôi nâng những cảm hứng về Cafe như một ...

Thói quen đọc sách.

Hình ảnh
Hôm nay Mẹ gọi sang, bảo rằng phòng ngủ tôi đã được kê lại để thuận tiện cho việc lau dọn. Phòng thì rộng lại bừa bộn bao nhiêu thứ mà chẳng ai dùng nên lúc nào lau nhà cũng cực. Mẹ bảo đa phần sách tôi để lại sau 3 năm học chuyên Hoá, Mẹ đã đóng vào thùng Các-tông vì gần như sẽ chẳng còn khi nào dùng đến. Số sách khảo cứu lịch sử của hai Ba Con tôi, đã được xếp về cái giá cũ gần cửa sổ bên trái. Riêng số tiểu thuyết hơn 100 quyển của tôi, Mẹ bảo chị giúp việc cho lên gác xép vì "mày toàn đọc những cái gì đâu không hà. Mà thằng T. thì chả bao giờ nó thèm động đến tiểu thuyết." Nghe thế, tôi không buồn cũng chẳng vui, chỉ là có chút bồi hồi. Rốt cuộc thì có những thứ không hẳn là thuộc về quá vãng, nhưng rồi cũng sẽ bị xếp vào góc khuất của cuộc đời. Chao ôi cái thời giành tiền tiêu vặt để mua sách của tôi ơi... *** Tôi đọc Rừng Na-uy trong cái dạo mà ở Việt Nam người ta rộ lên những khen chê về tác phẩm ấy của H.Murakami. Nói thật thì với những hiểu biết gới...

Đỏ - Vàng - Xanh - Trắng

Hình ảnh
Tôi biết đó là bản Slient Wind của Eric Chiryoku , ngay khi những giây đầu tiên nó vang lên. Trong một quán Cafe giữa lòng Hannover trầm lắng. Giữa đêm tháng Tám. Tôi cũng không rõ vì sao mình quả quyết như thế, khi mới chỉ nghe những thanh âm đầu tiên. Nếu là tiếng Saxophone của Kenny G, thì điều đó hoàn toàn bình thường. Nhưng là Slient Wind. Và Chiryoku. Tôi bật cười với chính mình. Trong một quán Cafe giữa lòng Hannover trầm lắng. Giữa đêm tháng Tám.  Có ba cô gái ngồi cạnh tôi. Một người biết tên bản nhạc, sau đó một phút. Ở góc xa có một chàng trai cũng gọi tên bản nhạc. Tiếng nói chuyện rì rầm. Mùi khói thuốc thoảng qua. Những thanh âm dễ chịu.  Trong một quán Cafe giữa lòng Hannover trầm lắng. Giữa đêm tháng Tám. Tôi không bất ngờ lắm. Nhiều thứ cứ như thể là lẽ tự nhiên trong cuộc đời. Hình như những hình ảnh này đã diễn ra trong tâm trí tôi, ở đâu đó. Có thể trong giấc mơ. Hoặc như cái cách mà H.Murakami miêu tả  Okada Toru lúc anh ở dưới cái giếng cạn...

Ký sự chuyển nhà

Tôi không phải là thằng quá tình cảm trong giao tiếp và đời sống hằng ngày. Nhưng những thứ thuộc về gia đình ám ảnh tôi nhiều. Vì thế, và cũng vì chán sự tạm bợ, tôi kündigen nhà ở Hemeling từ 3 tháng trước, đi kiếm nhà mới. Cuối cùng, sau chục cái nhà bị ablehnen thì 2 anh em cũng đã có chỗ để vắt chân lên ngủ và tán phét - vào cuối tháng Bảy, với đủ thứ hầm bà lằng giấy tờ đảm bảo này kia. Nước Đức, thực sự là đất nước của luật lệ mà. Nghĩa là có nhà mới. Và phải chuyển nhà. Chính xác hơn là Bau nhà. Nhà mới là Wohnung chứ không còn là WG nữa. Nhà hướng Tây Nam, nắng gió đầy đủ, ngay sát Autobahn nên cũng khá ồn ào. Tôi hơi bị dị ứng với tiếng động, nên cũng khá khó chịu mấy hôm đầu. Nhưng rồi thì cũng quen. Điện nước chẳng được trọn gói như hồi bên Hemeling nên  hai anh em tự nhủ phải tiết kiệm triệt để. Kiểu này, mối thứ 6 và chủ nhật lên Uni đá bóng chắc phải tận dụng nhà tắm chứ không như trước. Và sắp phải có luật mới, gültig từ tuần sau: quên tắt điện WC, phạt 50 Cen...

Biển động.

Hình ảnh
Mấy hôm nay nóng kinh người, phải xuống Keller của quán lôi cái quạt được miêu tả là "từ thời còn đồng D-Mark" để dùng. Thế quái nào mùa hè ở đây lại giống ở Việt Nam thế này. Oi bức, ngột ngạt. Mình không ngủ ngon được mỗi tối. Hôm nào ra quán cũng ngáp - như nghiện, theo lời bác chủ chủ. Thực ra mình thấy không ổn . Mình buồn. Mà cũng không biết có phải thực sự là mình buồn hay không . À, không phải vì chuyện cái quạt, cũng không phải buồn vì chuyện nóng. Mình buồn vì chuyện khác. Những chuyện không rõ ràng. Nhưng thực sự cũng không rõ có phải mình buồn hay không. Nói một cách rất sến thì, "bình yên không cứ phải ở nơi tĩnh lặng, trong tâm bão cũng có bình yên, miễn là lòng không dậy sóng" . Mình có đang bình yên ? Không rõ nữa. Nhiều thứ trong mình đang dậy sóng. Thực ra nhiều điều mình đã chuẩn bị rồi. Nhưng đôi thứ không hình dung và định nghĩa được. Có những ngày cần phải ra đi. Đi đâu cũng được, miễn là đi . Cho đôi chân không thấy tù t...

Giành cho Thất Bại.

Hình ảnh
(Trước hết phải nói rằng, đây là một Entry chỉ có ý nghĩa với những định kiến của bản thân tôi) Cũng như nhiều người, tôi ghét phải thừa nhận Thất Bại . Không giống như Sai Lầm , Thất Bại đủ lớn để làm người ta khủng hoảng và sụp đổ. Tôi thì vì nhiều lý do, tự thấy rằng đủ nhiều Thất Bại để dùng dần cho mai sau - như một món quà của cuộc đời. Nhưng nếu như tôi không cố gắng, cuộc đời chắc chắn còn tặng tôi nhiều Thất Bại nữa. Mà tôi thì không thích quà tặng lắm. Tôi ghét câu   Thất Bại là Mẹ Thành Công . Đúng là nó rất hay, rất hình ảnh, bao quát mọi khía cạnh khi luận bàn. Nhưng cũng vì thế, nó quá phù phiếm. Và là công cụ biện minh của những người không cố gắng đến cùng. Với tôi, Thất Bại cũng có vị thế của nó - song song với Thành Công, và - là một phần tất yếu của cuộc sống. Thất Bại chưa bao giờ đối lập với Thành Công. Chúng nằm cạnh nhau. Hồ Quý Ly là một nhà chính trị với những cải cách tài ba mà các sử gia đánh giá là không bao giờ cũ và đi trước thời đại 50...

Cánh chim hải âu.

Hình ảnh
Gần một tháng nay, tôi sửa mình luôn cho những chuyến đi. Những chuyến đi, xa về không gian gần về thời gian và ngược lại. Những chuyến đi về từ miền ký ức. Hoặc là cả những trải nghiệm về đời, về lòng người. Để cảm thấy lòng mình mở ra rộng rãi bao la dưới nắng trời Âu. Đã từ lâu, tôi xem nhẹ những niềm đau thương yếu đuối. Vả chăng tôi cũng cần tự phải đứng lên sau những vấp ngã dại dột trong quá khứ, nên cũng quen dần với bạc bẽo nhân gian. Vậy mà thỉnh thoảng, nghe những tâm sự của một người bạn đã từng chung hoàn cảnh, lại làm tôi bồi hồi đến vậy. Đôi khi người ta không điều khiển được trái tim mình. Và rồi, có một lúc nào đó , nơi bờ xa đảo vắng, giữa hoàng hôn châu Âu, bên biển nước mênh mang, tôi chợt nhận thấy cuộc đời nhẹ tựa như một cánh hồng, như những chiếc lông của đàn hải âu tung bay trong không gian bao la. Tại sao người ta cứ bon chen mỏi mệt,để rồi đến một ngày cũng theo gió về với hoang vu, như cánh chim trời. Tôi , có chăng còn nguyên mộng ước được làm c...

18.07

Hình ảnh
Quá khó để nói rằng, lần này, anh lựa chọn đúng. Chọn con đường dễ dàng hơn, vẫn luôn là cách của những kẻ đớn hèn. Nhưng lần này, là đúng hay sai ? Đớn hèn, không phải bao giờ cũng là sai. Kết quả cuối cùng, thành công hay thất bại mới là quan trọng. Người ta gửi gì cho những ước mơ? Nhiều hay ít, cao hay thấp, tất cả không nằm ở một vị trí nào đó quá quan trọng. Điều quan trọng là người ta dám chiến đấu cho ước mơ. Dù bản thân anh không tâm đắc lắm một câu nói, rằng, nên mơ lớn nhưng làm từ từ , thì bản thân anh cũng xem nó như tôn chỉ của cuộc đời. Đôi khi là thế. Ngày quá dài cho những mỏi mệt. Rong chơi và thả hồn theo mây. Tất cả giờ như một niềm tiếc nhớ mong manh không đầu không cuối. Và thực ra thì, rồi người ta cũng phải chọn con đường cho mình, khi họ đi đến ngã ba. Điều chi ở phía trước, đâu ai biết được. Có quá nhiều điều để nói về những gì đã qua. Và những dự tính sẽ mãi chỉ nằm đâu đó trong cõi mênh mang khi mà người ta không làm nó. Anh sẽ có lại là kẻ như...

Alles schon vorbei...

Heute habe ich schon geweint - erstmal,  seit ich nach Deutschland gekommt bin. ...Seit vielen Jahren bleibt mein Vater nicht mehr in meinem Leben. Wo bist du da, Papa ? Alles schon vorbei...

Như chưa từng dậy sóng.

Hình ảnh
Thế là anh lại kéo Vali về với quán nhỏ, về với Oldenburg đầy gió biển và muỗi - vâng, những con muỗi to không kém ở Hemeling phù hoa. Phải trở về cái thành phố mà dù đến giữa mùa du lịch cũng chỉ lèo tèo vài nhúm người giữa quảng trường, người ta mới thấy nước Đức già như thế nào. Những con phố cổ kính im lìm, những hàng quán đậm chất trung cổ, những thực khách vào quán với mái tóc bạc trắng và cử chỉ chậm rãi. Nước thời gian hằn lên mọi thứ từ nhỏ đến lớn ở thành phố vùng biên giới Đan Mạch này. Đận này về, anh cũng không thấy quá vui hay quá buồn. Không có gì đặc biệt lắm xảy đến với anh trong quãng thời gian qua. Cho nên mọi thứ nhẹ nhàng. Và cũng rất đỗi vô thường. Ừ thì, cuộc đời đầy những ngày  không có gì nổi bật trôi qua. (một câu trong 500 days of Summer).  Vẫn luôn là như thế. Anh nhớ có một tối vắng khách, anh ngồi nói chuyện với một ông cụ - vị khách cuối cùng hôm ấy . Ngoài kia nắng tàn trên những vòm cây tháng Sáu, khi vừa tròn mười giờ đêm. Những câu...

Tháng Thứ 12.

Hình ảnh
Thỉnh thoảng thấy cuộc đời chông chênh sau những câu chuyện kể. Thỉnh thoảng nhớ con đường xa ơi là xa hồi cấp hai đi học thêm Hoá nhà thầy Hùng. Thỉnh thoảng thấy nhớ Nhà Bốn Người với hai cây Guitar. Thỉnh thoảng thấy nhớ Mẹ và những bài hát của Trịnh đi vào từng câu hát ru theo năm tháng. Thỉnh thoảng thấy tiếc nuối về những lời xin lỗi chưa, và mãi mãi không thể gửi đến đúng người. Thỉnh thoảng tiếc nuối về con đường đã chọn, dẫu là vì gì đi chăng nữa. Và Luôn luôn nhớ rằng, tôi, đã từng Yêu Và Được Yêu Cô Gái Tuyệt Vời Nhất. Đã trọn Bốn Mùa xa nhau !

Chuyện người rong chơi.

Người ta thường tìm cho mình một cái thú để giành cho những lúc nhàn nhã. Hoặc là đến với nó để thấy nhàn nhã. Từ dạo sang bên này, đời sống tinh thần có nhiều hơn những khoảng lặng , tôi không (có cơ hội) vùi mình vào thế giới của sách như ở nhà. Nếu thời tiết đẹp, tinh thần phấn chấn, người ta có cả nghìn thứ để làm vơi đi những buồn lo vì cô độc xứ này. Hồi mới sang, vì buồn và cũng vì muốn thông tin cho bạn bè rằng mình còn sống, tôi cũng ham vác máy đi bấm lách tách đủ chỗ. Hannover có thể chưa mòn dấu chân nhưng những lúc rảnh rỗi tôi cũng đã đi được kha khá. Hamburg, Kiel, Lübeck và Ostsee, Westsee, cũng là những nơi tôi có dịp đi qua và chụp chơi một ít. Nói chung không vừa lòng lắm, nhưng cũng được. Sau đấy một thời gian, vì nhiều thứ buồn (buồn thật ấy) kéo ập đến, tôi thôi chụp. Và chăng tôi dần nhận ra - mà thực ra trước nay tôi vẫn biết - là chụp nhiều thì sẽ mất đi những giây phút chiêm ngưỡng nét tráng lệ của không gian bằng con mắt mình. Nhìn đời bằng con mắt của n...

Mưa & Nỗi Nhớ.

Hình ảnh
Ai đưa mưa về, qua phố. Gió ngủ quên. Quá vãng màn đêm. Đêm hiền như hơi thở. Tôi thì buồn. Và tôi nhớ. Đêm thì dài. Và đêm bơ vơ. Một câu thơ ai viết như lời hát Ký ức nhàn nhạt Hát về Em, về ngày mưa nắng song đôi, về những nổi trôi chưa bao giờ ta nghĩ đến Ký ức xưa Vụn,  Như đồng cỏ úa. Một Màu. Mênh Mang. "Ở đây không có sóng, không có gió, không có cánh buồm. Chỉ là đồng bằng. Giờ thì Anh hiểu lời Cô nói:  - Em không muốn Anh Yêu Em. Thương thì được. VÌ thương như biển, Yêu như sóng. Mà sóng thì chóng tan. Anh chưa bao giờ là bờ cát bao là nguyện ôm tất cả những mênh mông của biển cả vào lòng. Anh chỉ như con sóng thích phù phiếm, cứ xô mãi vào con thuyền, chỉ để gần cánh buồm..." Điều mà chưa bao giờ ta nghĩ đến, là sống tiếp những dọc dài của khoảng trống không nhau. Chưa bao giờ, kể cả ngày mà Em ngồi dựa vào vai Anh cùng những vòng xe không mệt mỏi. Chưa bao giờ, kể cả khi Hà Thành chớm thu chìm trong hương Hoa Sữa. Chưa bao giờ, k...

Tíc tắc E.

Hình ảnh
Khép mình một góc, quên đời mệt nhọc...

Nhịp thở.

Hình ảnh
Hannover, 24.06.13 Nếu một ngày Em lặng lẽ quên Anh Ai còn kể những ký ức về mong manh Yêu - Nhớ ... Ngày hôm qua ta gọi nhau là nhịp thở Để đến nay chẳng kịp giữ lại gì Và một ngày ta vội vã chia ly Em chẳng đi xa, chỉ là bước ra ngoài vòng tay Anh với Vòng tay nào xa xôi rồi chới với Chuyện ngày qua được mất cũng đầy vơi Ngày chúng mình cùng dạo bước đôi nơi Nghe lá thu rơi, nương tựa nhau chiều phố xa trở gió Em ngày ấy hiền ngoan như nhánh cỏ Anh lặng thầm như cơn gió chiều đông Nụ hôn đầu dài như biển mênh mông Như cơn gió thổi vào khoảng không Tháng Tám Chốn hò hẹn khi mùa về ảm đạm Là phố phường và những chuyến đi rong Và những ngày đông đầy vị nhớ mong Phố cũ, đường xa hay tất cả những ký ức làm lòng bỏng rát Những nụ cười trên phố sao nhàn nhạt Những cơn mưa chẳng dịu mát lòng Anh... Thực ra, chuyện với Em chưa bao giờ đủ độ lùi để tôi cho nó thành quá vãng, để tôi viết về Em một cách bình tĩnh nhất. Những nỗi nhớ chẳng dịu nhẹ bao giờ.

Nhớ Mưa Tháng Tám

Hình ảnh
Hannover 31.01.2013 Tôi lớn lên ở một thành phố ven biển. Thứ làm tôi nhớ nhiều về quê nhà nơi ấy, không phải là tôm cua cá mực, không phải gió Lào bỏng rát, và càng không phải là những gì thuộc về buồn vui học trò. Tôi nhớ nhiều về những cơn mưa tháng Tám . Miền Trung kéo dài một dải hẹp ngang nối hai miền đất nước. Người ta nói văn vẻ, thì đất nước mình như người còng lưng gánh đòn gánh mà miền Trung là cái đòn bằng tre cật ấy. Thế nên dân mình vất vả. Thế nên nước mình nghèo. Miền Trung năm nào cũng hứng chục cơn bão, và thành phố tôi lớn lên cũng thế. Suốt mùa thu âm lịch năm nào cũng nghe tin đài báo bão... "Tin bão xa cơn bão số xx. Chiều nay tâm bão ở vị trí yy độ vĩ bắc, zz độ kinh đông..." Những cơn bão mang theo những cơn mưa nhiệt đới tới đất liền. Những cơn mưa tháng Tám. Ấy là những cơn mưa ào ào mạnh mẽ "thối đất thối cát". Những cơn mưa quất những giọt nước tê tái vào mặt người đi đường trong tiếng sấm chớp giờ tan tầm. ...