Gần một tháng nay, tôi sửa mình luôn cho những chuyến đi. Những chuyến đi, xa về không gian gần về thời gian và ngược lại. Những chuyến đi về từ miền ký ức. Hoặc là cả những trải nghiệm về đời, về lòng người. Để cảm thấy lòng mình mở ra rộng rãi bao la dưới nắng trời Âu. Đã từ lâu, tôi xem nhẹ những niềm đau thương yếu đuối. Vả chăng tôi cũng cần tự phải đứng lên sau những vấp ngã dại dột trong quá khứ, nên cũng quen dần với bạc bẽo nhân gian. Vậy mà thỉnh thoảng, nghe những tâm sự của một người bạn đã từng chung hoàn cảnh, lại làm tôi bồi hồi đến vậy. Đôi khi người ta không điều khiển được trái tim mình. Và rồi, có một lúc nào đó , nơi bờ xa đảo vắng, giữa hoàng hôn châu Âu, bên biển nước mênh mang, tôi chợt nhận thấy cuộc đời nhẹ tựa như một cánh hồng, như những chiếc lông của đàn hải âu tung bay trong không gian bao la. Tại sao người ta cứ bon chen mỏi mệt,để rồi đến một ngày cũng theo gió về với hoang vu, như cánh chim trời. Tôi , có chăng còn nguyên mộng ước được làm c...